(HBĐT) - Tôi xóa tên Hạnh khỏi danh bạ điện thoại. Em đã có người yêu, em gọi là bạn trai, người em chọn, em cảm thấy được che chở. Thế là 091234… dễ nhớ rồi cũng cần phải quên. Hình ảnh thùng rác hiện lên rồi biến mất. Mọi thứ không muốn nghĩ đến đều bay vào biểu tượng đó mà tôi không biết nó nằm ở đâu trong các thư mục.

 

Tôi đã có số của Hương, một dãy số dài mà khi gọi không gợi ấn tượng gì nhưng đó là số của người đẹp. Hai tuần, ba ngày, mười lăm giờ, bốn mươi hai phút sau khi nhìn thấy nàng tôi mới có được.

 

Hương thật sự là cô bé gây cho tôi những bất ngờ nho nhỏ. Cái cách mà em gọi tên những gì phiền phức là điều mà nàng công chúa trong phim hoạt hình thường hay nói khi giẫm lên một ngọn cỏ: “Oai, tiếc quá!”. Nhưng Hương còn có một đôi mắt rất lạ. Nhìn vào đó, tôi càng muốn quên Hạnh không phải vì Hương làm tôi yêu sớm hơn dự định hai tuần lễ.

 

Mới sáu giờ rưỡi chiều mà đường sá đã lem nhem tối. Tôi lách xe qua một chị công chức về muộn, một bà buôn ve chai có tay lái rất sành thì đứng khựng lại trước một đám ùn tắc trước khi đến ngã tư tháp truyền hình chừng mươi mét. Bỗng một chiếc Attila màu trắng phóng qua vũng nước làm bắn nước bẩn lên quần tôi ướt nhem nhép. Chưa kịp nhìn ra gã kia đã chạy nhưng không vượt được. Lại có một xe 4 chỗ đang quay đầu. Tôi vẫn cách gã một quãng như lần tôi bám theo Hạnh để biết nhà nàng ở đâu. Lần này, tôi muốn gã nhìn thấy tôi trước nhưng không thấy gã quay lại. Một thân hình tròn trịa, thả tóc, kiểu tóc ép phổ biến đang ghé vào tai lão nói gì đó. Có người đẹp đi sau, gã chạy xe như điên vậy. Tôi bấm máy gọi Hương, một câu trả lời ngắn và bình thản: “Em đang đi siêu thị với bạn, tối về em gọi cho anh nhá”.

 

Cô gái có cái eo lẳn kia cũng vừa đút điện thoại vào túi, vẫn kịp lọt vào tai tôi âm thanh phát ra từ chiếc cân di động phía trước: “Hoan nghênh đo tầm cao cân nặng, thử sức kéo…” thì đó là Hương chứ sao cũng chẳng việc gì cả. Em có thể nói vậy nếu em cần và tối nay chúng tôi lại gặp nhau. Người ta nói phụ nữ không thích đàn ông dõi theo họ suốt 24 giờ. Họ cần thời gian riêng làm một số việc khiến họ đẹp hơn. Tôi tin tuyệt đối vào những bài báo về tâm lý tuổi yêu mà ông thợ cắt tóc về hưu sớm 5 năm luôn úp mặt ngủ khi vắng khách. Nhưng tôi vẫn thấy nóng mặt.

 

Sao nàng không nói thẳng ra là thế nhỉ. Sự lừa dối nhau đôi khi cũng là sự thường tình trong cuộc sống nếu cả hai đều biết. Thứ hai tuần trước, Duyên nói với tôi: “Em không tin Hương là của anh”. Tôi đã mỉa mai nhìn đôi mắt trong veo của Duyên mà nhếch mép. Nụ cười của kẻ đã từng trải và biết đọc ra từng giả dối của những cô nàng mới lớn nhìn một con thỏ non đang lo lắng cho gã thợ săn. Tôi gọi một tách cà phê đen với con số chơi vơi:

 

- Dạ, anh uống đen đá số mấy ạ?

- Số tù.

 

Tối nay, tôi sẽ giam mình trong ly cà phê để nhìn những thứ đang cố ẩn náu tôi trong bóng tối. Hai cái tên đều có một chữ H tôi đã tô đi tô lại bằng chút hơi nước ẩm trên mặt bàn kính. Có lẽ 101 lần đợi Hạnh đi học tối về và một lần sau khi được Hương cho số điện thoại. Lần đó, tôi đảo đầu ngón tay khéo hơn để tạo ra một chữ H khác.

 

Hạnh gọi tôi bằng một số điện thoại đã chết, tôi đã xóa chiều nay:

 

- Anh yêu con bé Hương à, nó còn nhỏ nên tính khí thất thường .

- Giống em.

 

Tôi nói nhanh như không nghĩ.

 

- Em không nghĩ anh khác Hoàng cũng thích em và thích kiếm chác ở nó.

- Hoàng là cái thằng điên nào mà cô bảo nó giống tôi. Bồ mới à?

- Đồ điên.

- Ai điên?

- Anh. Hoàng vừa mới yêu tôi là đã muốn cặp kè với nó. Đàn ông giống nhau cả thôi, thích một khuôn mặt đẹp nhưng không kìm chế được chuyện ấy với một đứa con gái bốc lửa sau lưng tôi.

 

Tôi vớ cốc nước lọc, uống như để thoát ra khỏi vị đậm đặc của cà phê:

 

- Nhưng sao em lại là chị Hương? Anh không thấy Hương kể bao giờ.

- Anh không nhận ra khi ngắm hai chị em tôi à? Cũng như nhau cả thôi nếu cơ thể nó mang khuôn mặt tôi. Chị em họ mà.

- Nhưng anh yêu Hương, anh mới nhìn thấy cô ấy đi với ai đó lúc chiều. Anh không nghĩ Hương lại nói dối…

- Nói dối ai? Cũng như nhau cả thôi, anh hay Hoàng đều vậy. Nhưng chị em tôi thì khác.

 

Tôi đi lặng lẽ bên hàng dài xe máy đang rúc đầu vào mái hiên di dộng. Quán giờ đã đông những cặp đôi như vừa được tạo ra từ lò bánh mì, hầm hập sức nóng. Họ ôm eo, nắm tay, thì thầm vào tai nhau những câu gì đó. Tôi không nghe và cố nghĩ về mấy câu nói rối mù của Hạnh.

 

Hết 6h17’ liên mạng Vinaphone gọi Mobifone. Như nhau cả thôi. Chị em họ mà. Hình như hôm nay cả hai nhà mạng ấy đều có khuyến mãi.

 

 

                                                                                         B.V.P

                                                              (Tổ 4, P. Thịnh Lang, TP Hòa Bình)

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục