(HBĐT) - Những tia nắng tháng tư đã đổ xuống cánh đồng quê nứt nẻ. Ngày nắng tháng tư ùa về trong tiếc nhớ xa xôi, đám trẻ quê lại rong ruổi trên những cánh đồng, gieo mình xuống dòng sông xanh mát, cùng nhau trèo cây hái trái… Tất cả đã làm nên những ngày tháng tư diệu kỳ trong tôi.

Tháng tư về, tôi buông bỏ hết những dặm dài tiếc nuối, thu lại lòng mình với những ngày tháng tuổi thơ hồn hậu bên xóm nhỏ yên bình nằm nép mình sau rặng tre già kẽo kẹt. Dưới bóng mát của lũy tre già, tôi và lũ bạn đã gửi bao ước mơ của mình trên nền trên xanh biêng biếc, tô vẽ nên những ngày tháng tuổi thơ hồn nhiên và đầy ngây dại. Con cào cào lá tre ngày nào cũng câu nói còn dang dở của cậu bạn ngày nào cũng đã trôi về miền xa ngái. Chỉ còn lại những kỷ niệm trôi cùng với thời gian đắp đổi lên mình những chiều nhớ nhung. Cho những phút yếu lòng, tôi lại tìm về an yên một cõi…

Tháng tư về khi đám trẻ ngày xưa đã rời quê lên phố. Tôi đành giữ lại bên lòng mình những dấu yêu mà ở nơi đó nỗi nhớ được cất lên thành tiếng, thành kỷ niệm bên lòng vỗ về năm tháng. Ngang qua cánh đồng, cỏ dại bên đường luôn biết khiêm nhường và dâng hiến. Có những loài hoa mãi mãi vẫn cứ âm thầm cùng xóm nghèo heo hút, nương theo những đám cây thấp lè tè mà vắt kiệt mình để nở hoa. Nhìn đám trẻ quê chạy trên cánh đồng quê ngày ấy, khóe mắt lại cay cay, tôi ngỡ mình gặp lại tuổi thơ mình trong những bước chân của các em. Giá có thể tôi được một lần bé lại, được cùng đôi chân trần chạy khắp chốn quê hương. Ngọn khói đốt đồng vẫn mải miết tìm nhau, riêng chỉ tôi thấy mình lẻ loi đứng trên triền đê nhìn về phía chiều quá vãng.

Mái tranh quê suốt bốn mùa khó nhọc vẫn lặng lẽ đứng bên đời, vẫn cùng tôi qua chớp bể mưa nguồn, vẫn bao dung trước những lần tôi trở về. Bên hiên nhà, dáng mẹ vẫn lầm lũi khâu lại những vết thời gian bôi xóa, cha nằm đọc truyện Lục Vân Tiên bằng giọng đọc của những ngày xưa tôi bé dại. Tôi lặng im nghe từng âm thanh quen thuộc để quên đi một thời tôi chỉ biết bám víu mỗi tình yêu. Vòng tay ôm mẹ từ phía sau, áp mặt mình vào vai mẹ, tôi muốn ngủ vùi trên đôi vai ấy, hít thật sâu mùi hương thân thuộc, tưởng như mình đâu đã bỏ tất cả để rời đi. Xổ tóc mẹ ra giữa chiều chênh vênh nắng, từng sợi tóc bạc cứ chen nhau bay bay trong gió trắng cả một góc trời… Tôi bao lần khóc ngất khi mình tóc mẹ là bấy nhiều lần mẹ mỉm cười an nhiên nhìn đứa con gái khờ vẫn mãi còn bé dại. ánh mắt ấy đã theo tôi suốt những tháng ngày buông bỏ làng quê…

Tháng tư về trong dọc ngang chờ đợi. Bến sông quê lững lờ con nước, từng giề lục bình trôi chở mùa thiên di đi mất. Tôi đứng bên này sông trông về nơi xa vắng với những bóng người chìm khuất sau dấu chân mình. Mỗi chuyến đò cập bến, tôi như buộc thêm một nỗi buồn vào lòng mình. Những cánh cò trắng cõng những tia nắng còn sót lại qua sông và mang theo ánh nhìn của người ở lại. Bến sông buồn hiu hắt. Chạng vạng những dáng người đã thành dĩ vãng.

Câu hát ru con phía nhà ai nghe buồn đến lạ. Người lái đò đã dừng lại rất lâu nơi bến sông quê chỉ để lặng nhìn một người ôm nỗi nhớ bao năm mà chưa chịu thả vào sông. Nắng tháng tư vẫn cứ nồng nàn, có một người vừa bước lên chuyến đò cuối ngày về lại với quê…


                                       Huỳnh Thị Kim Cương 

(Bưu điện Văn hóa xã Thuận Hòa, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang)


Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục