(HBĐT) - Mấy ngày nay, bà con khu phố M. râm ran câu chuyện về gia đình cô XX kéo nhau ra tòa. Ai cũng thấy bất ngờ. Từ quán cháo lòng tiết canh hay quán thịt chó cuối phố, “đề tài” này được mọi người bàn luận rôm rả. Cũng đúng thôi, cô XX ngày xưa xuất thân từ cô gái bán nước xinh đẹp của phố này nên quan tâm là phải. Đã thế, họ còn biết kỹ về anh chồng và “mối tình” của họ nữa. Nghe đâu vì... không biết ga-lăng mà mất vợ?!...

Ngày đó, cô XX chỉ là học sinh tốt nghiệp lớp 12. Thi mấy lần, toàn những trường danh giá nhưng trượt tất. Có thể cô chọn nhầm trường vì toàn cỡ khủng như: tiếp viên hàng không, ngoại giao, ngân hàng... mà những trường đó, tiếng Anh phải xuất sắc chứ như cô nói tiếng Anh mà mọi người lại tưởng nói tiếng Đức, tiếng Hàn... Tuy thế, cô được tạo hóa ban cho một nhan sắc ở mức trên 7 điểm cho nên nhà cô một ngày tiếp khách hết chục phích nước sôi cũng là thường. Trai thanh, gái lịch dập dìu. Nhiều đêm, tiếng chó sủa lộng óc và ai cũng biết cơ sự này là từ nhà cô. Không vào đại học thì thôi, cô vào “trường đại học cuộc đời vậy”. Nhưng vì sự vẫy gọi của giảng đường đại học lớn quá nên cô cũng cố theo một lớp đại học thuộc hệ mở... cực rộng. Đi học kiểu ấy, việc tiền bạc kèm theo không hề ít đâu. Bố mẹ chỉ tọc tạch quán nước chè đầu phố, lấy đâu. Lúc đó, trong số các anh tăm tia, cô XX thấy nổi lên một anh đã đứng tuổi nhưng... đứng đắn, có vẻ giàu có (vì có bố đi lao động ở châu Âu về) và đang làm ở tập đoàn nọ. Thôi thì đến lúc “ván phải đóng thuyền”. Cô đã quyết vì thấy được nhiều hơn mất... Mà quả thật, cuộc sống của cô đã thực sự lên tiên từ khi được “anh già” cưu mang, giúp đỡ. Nhà cao, cửa rộng... được đi làm... lại có bằng cử nhân. Đám bạn học cũ, sau nhiều năm không gặp, gặp lại không thể nhận ra dáng vẻ của “cô bán nước chè năm xưa”. Ỏ môi trường mới, cô đã “lột xác”, quý phái lắm. Từ trang phục, đồ dùng cá nhân... đến việc ăn, việc chơi cũng đã khác. Cô đã không thể cùng bạn cũ, ngồi uống nước chè chén ở quán cóc năm xưa. Chỗ cô ngôi phải có không gian, tầm nhìn và có mu-zíc, không nhạc Trịnh cũng phải Phú Quang, Trần Tiến. Thôi cũng là mừng cho cô chứ sao. Nhưng lòng người và cuộc đời thì không mấy ai lường hết chuyện.  Thấm thoắt thoi đưa, càng được đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, cô càng thấy anh chồng ngày xưa của mình sao “tẩm thế”. Chẳng bao giờ ga-lăng hay nói những câu mật ngọt gì cả. Nhiều hôm, dẫn các VIP về nhà chơi “ngượng” chết đi được vì chồng thật thà mời: “Các bác ở lại xơi bữa cơm muối với gia đình”. Mất mặt quá. Sao có người cả đẫn thế không biết. Có mời cũng phải nhà hàng, khách sạn chứ ai lại búi xùi như thế. Sao thiên hạ có người hào hoa, phong nhã và giàu có thế không biết. Đấy như anh nọ có biệt danh “Jac-sơn” chẳng từng hào phóng tặng cô chiếc nhẫn mặt ngọc to vật vã mấy trăm triệu mà mặt chẳng hề chút biểu hiện gì. Nhẹ như không. Còn bác kia có biệt danh “gấu vàng”, đợt cô đi học cao học ở thành phố, hoa hoét cứ gọi là tưng bừng mỗi sáng thức giấc. Toàn hoa ngoại. Đâu như “ông kễnh” nhà mình, dịp sinh nhật toàn tặng những bó hoa “quê mùa”. Đã thế còn đai thêm là “hoa thời thiếu nữ em thích”. Chuyện cũ ấy mà “xưa như Diễm” rồi mà cứ ôn nghèo, kể khổ. Em của ngày hôm nay... phải khác. Được những lời ong ve từ đám quý-sờ-tộc cộng thấy chồng ngày càng “cổ hủ”, “lạc hậu”, bằng cấp lại chỉ trên trung cấp, dưới cao đẳng..., cô quyết giải phóng thân phận!? Nhanh đến mức anh chồng ngã ngửa ra, các con thì khóc lên, khóc xuống cũng không lại. Khóc cái gì, chúng mày có muốn đổi đời không. Các “bác ấy” quan tâm, yêu thương, chăm lo đủ điều cho mẹ... Còn bố chúng mày... Có cái gì... Có cái gì... Có cái gì thì cũng  ngần ấy thời gian rồi. Tóc của chồng cũng phải đảo ngói bao bận vì cuộc sống mẹ con cô...

Chẳng ai hiểu nổi. Chỉ có cô mới hiểu được lòng mình thôi. Chiều chiều, thấy anh chồng ra bờ suối thở dài, nhiều người cũng thán rằng: “Công anh bắt tép nuôi cò/Cò ăn cò lớn cò dò lên cây”. Và họ cũng bảo: tiếc làm gì. Có gì mà phải tiếc. Còn anh cứ băn khoăn lần cô gào một tràng tiếng Anh, loáng thoáng là anh không ga-lăng. Ga-lăng là gì? Đau đầu quá. Và mọi người cám cảnh cùng anh, người đàn ông chân chất, chỉ vì không ga-lăng mà bị bỏ rơi thế này. Nhưng giá như anh bị cô chê từ hồi mới quen, cuộc đời sẽ không có khúc ngoặt trớ trêu thế này.

 

 

 

                                                              Huy Quang

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục