(HBĐT) - Nửa đêm, anh bạn học thời phổ thông gọi điện đến bất thường. Mất giấc, bực nhưng vẫn phải nghe. Có việc gì thế không biết? Cháy nhà, chết người à ? Không, hôm nay tình cờ gặp lại “lão” NN, lớp phó ở một đám hiếu của gia đình VIP. Đi đám hiếu mà nó ăn mặc như đi dạ hội ấy. Áo màu bắt mắt, kính màu sang trọng cùng đám dây chuyền nặng chình chịch. Sau một hồi dăm câu, ba điều, tôi và hắn mới hỏi thăm về nhau.

 

Trong cách nói chuyện, nó luôn gài câu hỏi là: Tôi làm gì thuộc “đẳng cấp” gì mà có mặt ở đây? Tôi bịa luôn: Làm gì đâu, thi trượt đại học, bây giờ chạy xe ôm kiếm tiền nuôi vợ thôi. Khi nghe đến đó, nó trố mắt “hồn nhiên”: Thế sao lại được đi viếng đám này. ông có biết người vừa nằm xuống là ai không? Người nhà của VIP đấy. Xem xung quanh đây này, toàn các nhân vật tầm cỡ đấy. Không “nặng đô” thì cũng vai vế, quyền lực rồi nó bắt đầu nổ rằng: Nhà ở khu nọ, khu kia, một năm đi nước ngoài mấy bận. Bạn bè giờ toàn sao cả. Việc có mặt hôm nay là nhờ “bắc cầu” đấy. Nhờ một người bạn khác “dẫn mối” mới có cơ hội tiếp cận đám này đấy, dù chưa biết mồm ngang, mũi dọc người nằm xuống thế nào... ông có biết không, khi biết tôi chỉ là bạn học cũ xoàng xĩnh, một lúc sau hắn lẩn luôn. Tôi quát vào máy: Lẩn luôn là mừng cho ông chứ còn ca thán nỗi gì.. Người bạn phân trần: Nhưng mà buồn ông ạ. ông nghe câu chuyện thì biết đấy. Đám “hợm” ấy cứ tưởng mình hay ho lắm, lúc nào cũng nghĩ mình hơn người, đẳng cấp, coi thường bạn bè.

 

Nghe bạn nói, cũng thấy “cay mũi” thay. Đám đó, tôi biết. Bạn tôi cũng chỉ là hàng xóm bình thường của người vừa qua đời kia thôi. Tình làng, nghĩa xóm đến viếng là chuyện “đương nhiên” chứ sao cứ phải “đẳng cấp” nọ kia. Tất nhiên, bạn tôi cũng chẳng kém cạnh gì ông hợm kia vì hiện cũng có 2 bằng đại học, nắm giữ một vị trí khá “hot” của Công ty nọ. Nếu kể đến chuyện đó, chắc không đến nỗi bị anh bạn cùng học năm xưa lảng tránh, coi thường... Cuộc đời luôn có những cảnh huống đó. Mỗi người nghĩ và ứng xử với vật chất, tiền bạc, chỗ đứng trong xã hội khác nhau. Nên cũng từng có chuyện: Một người bạn khác của tôi (là bác sĩ chuyên khoa có uy tín, đang “ăn nên, làm ra”) chẳng có lần được một bạn học đại học cũ tiễn bằng xe ôm vì trót thổ lộ rằng: Gia đình (ở một thành phố lớn ở miền Nam) nghèo lắm. 4 nhân khẩu trong gia đình chỉ tùng tiệm 5-6 triệu bạc/tháng thôi. Nhìn bạn không được sang cho lắm lại nghe kể khổ sở như thế, “người bạn” ấy đã sớm tiễn bạn kia về. Nhưng người coi trọng chuyện giàu nghèo đó có biết rằng: Chiếc xe ô tô mà anh đang dùng cũng chỉ bằng 1/3 số tiền chiếc ô tô mà người bạn ở miền Nam mua cách đây 3 năm thôi...

 

                                                                            

 

 

                                                                                   Bùi Huy

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục