(HBĐT) - Tôi nhận ra mùa hạ về bắt đầu từ phố lác đác vài chục hoa loa kèn chớm nở. Những ngày đầu hạ, lang thang trên phố lòng thấy thật dễ chịu. Tôi khẽ nhìn những tia nắng ấm áp nhảy nhót trên cành cây rồi khẽ đậu nhẹ xuống cánh hoa loa kèn tinh khôi, thanh khiết. Từng khoảnh khắc ấy luôn làm cho tôi có cảm giác phấn khích rồi tôi băng băng trên chú ngựa sắt quen thuộc, mặc gió mơn man lùa tóc rối tung, miệng lầm rầm một vài bản nhạc yêu thích. Phút giây ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc! Niềm hạnh phúc bình dị của khoảnh khắc giao mùa, chớm hạ!

Mùa hạ về, muôn hoa ngạt ngào đua sắc. Đầu tiên phải kể tới loài hoa loa kèn trắng muốt tinh khôi, hương đưa thoảng nhẹ gợi nhớ về tình thủy chung son sắt. Những bông bằng lăng cũng đã ngay ngắn, từng búp e ấp, chỉ đợi một cơn mưa hạ  nữa thôi là bung sắc tím miên man rồi loài phượng vĩ bung sắc đỏ chứa chan, tuổi học trò nào ai dễ quên... Chưa kể tới hoa xoài, hoa nhãn cũng đã chi chít đầy cành, thu hút bao lượt ong, bướm. Mỗi loài hoa mang một vẻ riêng biệt, theo vào từng trang ký ức của tôi bằng những kỷ niệm ngọt ngào.

 

Tôi nhớ lại thuở ấu thơ, khi hạ về cũng là lúc tôi được nghỉ học ở trường. 3 tháng hè, đối với những học sinh ở quê khi đó là cả thiên đường. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, chúng tôi được bố mẹ cho thỏa sức vùng vẫy. Con sông quê, chiều nào mùa đông còn im lìm giấc ngủ, qua hạ rộn vang tiếng nói, cười. Nước sông mát rượi tắm mát tuổi thơ tôi mỗi mùa hè như thế! Hết tắm sông, cả lũ hò hét nhau lên núi hái me chua, ổi chát mang về từng bọc, ngồi chấm muối trắng trệu trạo nhai đến mỏi hàm vậy mà vẫn thích thú và cả trăm trò chơi được bầy biện ra ngay bất kể nơi đâu: dưới gốc mít, gốc xoan hay góc sân trước nhà ai đó... Những trò chơi xưa, đôi lúc tôi nghĩ lại vẫn không tài nào nhớ hết.

 

Nhắc tới mùa hạ mà không kể tới những cơn mưa thì có lẽ là một thiếu sót lớn nhưng phải là cơn mưa đầu mùa. Từng giọt ngọc kết tinh của đất trời ào ào rơi xuống. Đám trẻ con thi nhau chạy ùa ra sân tắm mưa. Trên người, cả trai lẫn gái chỉ mặc chiếc quần cộc. Những điệu nhảy của trẻ thơ hòa vào vũ khúc mưa hạ. Tiếng cười khanh khách lẫn tiếng mưa tí tách rộn ràng cả một góc sân. Tối đến, có thể bị một trận cảm nhớ đời nhưng chẳng ai hối tiếc vì mình đã từng tắm mưa cả. Ngay cả lúc người đang hầm hập nóng, nằm trong nhà, nhìn mưa rơi, nhìn lũ bạn vùng vẫy dưới mưa mà luyến tiếc rồi, sau cơn mưa thế nào ếch, nhái bắt đầu ộp oạm kêu ngoài đồng inh ỏi. Khi ấy, tôi cùng anh trai mang đồ nghề đi vợt ếch. Tôi nhớ nôn nao món cháo ếch béo ngậy ăn lẫn chút lá tía tô, hành tăm giữa tiết trời thanh mát. Món ăn không những bổ dưỡng mà còn thanh tao, in sâu vào tâm thức của tôi. Đến nỗi, giờ khôn lớn rồi, thấy cơn mưa đầu hạ là lòng xao xuyến nhớ vị cháo ếch xưa rồi ngay ngày mai cũng ra quán nào đó, tự thưởng cho mình bát cháo ếch nhằm vớt vát đi nỗi nhớ. Tôi nghĩ mình quá may mắn khi được làm người con của đồng quê để được tao hóa ban tặng những điều tuyệt vời như vậy!

 

Với tuổi học trò, mùa hạ luôn là mùa nhiều kỷ niệm nhất. Mùa hạ là mùa chia tay! Năm tháng ngồi trên ghế nhà trường đối với tôi đều là những ký ức đẹp. Tôi yếu đuối rơi nước mắt khi nghĩ về những mùa hạ của năm cuối cấp. Mỗi buổi học tôi cứ mong rằng thời gian chậm lại. Những phút giây tâm sự ngắn ngủi giờ ra chơi sao trôi nhanh quá chừng. Trang lưu bút ngày nào mới chuyền tay giờ đã ken kín đầy dòng mực tím. Thương lắm những dòng tâm sự của cô bạn  vì cuộc sống mà gạt bỏ ước mơ của mình để mưu sinh giúp đỡ gia đình. Thương những lo lắng, trăn trở của tuổi 18 mơ mộng tinh khôi trước những lối rẽ cuộc đời và cả những dòng ăn năn, hối lỗi cho tháng ngày vụng dại, thơ ngây. Mùa hạ cuối, những giận hờn được xóa nhòa bằng những cái nắm tay thật chặt, từng ánh mắt trao yêu thương  và cùng lưu giữ bao kỷ niệm trong buổi lễ trưởng thành đầy nước mắt!

 

Dòng thời gian vẫn mải miết trôi, hết đông, qua xuân rồi lại tới hạ. Tôi đã trưởng thành hơn bằng những dấu mốc của cuộc đời, duy chỉ có cảm xúc là luôn ăm ắp trong tim vẹn nguyên khi mỗi khi hạ về.

 

 

 

                                            Cao Văn Quyền

                             (Lớp 55 LTKT, Đại học Thủy lợi)

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục