(HBĐT)- Được nhóm cử
là trưởng nhóm các thành viên đi làm từ
thiện ở xã P, ông XX phấn
khởi lắm. Lần này, chắc chắn được phát biểu, được lên ti-vi, báo đài. Vì thế, ông
mất 5 đêm để soạn sẵn bài phát biểu khoảng 3 trang khá lâm li, thống thiết.
Cuối bài còn có một chùm lục bát khoảng 10 câu nói về quá trình quyên góp, ủng
hộ của tổ của các gia đình. Ông cũng quan tâm đến phần "khánh tiết”: Nào chuẩn
bị quần áo của nhóm, có lô-gô, sắc màu rực rỡ; tóc tai, giày dép cũng được tề
chỉnh. Rồi mất 2 ngày để tính toán mua bán các mặt hàng nhu yếu phẩm cần thiết
cho bà con, nay cả nhóm đã hòm hòm công việc. Cứ thế là lên đường thôi…Nhưng
ông thấy vẫn chưa ổn. À, suýt nữa quên mất, còn công tác tuyên truyền nữa nhỉ…Đã
mời báo đài chưa?
-Theo tôi, không thể "áo gấm đi đêm”.
Mình phải có kế hoạch tuyên truyền…-Ông XX lên tiếng-Không biết việc đi mời các
cơ quan báo chí, bà phó đoàn đã có kết quả chưa nhỉ?
-Mình vẫn làm từ thiện mãi rồi.
Cần cái tâm là chính ông à. Mình cứ làm thôi-Bà phó nhóm rụt rè- Việc ông giao,
tôi đi tìm hiểu rồi, họ bây giờ đang vật lộn ở vùng lũ, không có thời gian để
"phục vụ” riêng đoàn ta đâu…
Một vài ý kiến khác cất lên nhưng
không tỏ rõ thái độ nên ông XX tiếp tục có ý kiến:
-Các ông bà…đúng là tầm nhìn ngắn. Minh làm cả một việc quan trọng thế này
mà bàn dân thiên hạ không biết là không thể…Theo tôi, cần cả báo đài tỉnh cũng
nên vào cuộc cùng chúng ta…Năm nào chúng ta cũng tự nguyện quyên góp, vận
động…Được "lăng xê” một chút có sao…
Lại một loạt ý kiến được nêu lên,
nào "Bà con vùng lũ cần nhất là tấm lòng, họ đang đợi chúng ta, lên đường thôi”;
" cả tỉnh, cả huyện làm từ thiện chứ riêng gì chúng ta, một phần nhỏ bé thôi”;
"mình cứ làm tốt đi, ắt các cơ quan truyền thông sẽ tìm đến mình, hữu xạ tự nhiên
hương”. Rồi một giọng chắc nịch cất lên từ cuối hội trường:
-Người dân vùng thiên tai đang bấn loạn vì tìm người thân, lo dựng nhà dựng
cửa mà ta cứ lăn tăn chuyện cần đưa tin, viết bài về chúng ta làm gì. Đáng lẽ hôm
qua đã phải lên đường rồi, vậy mà nay vẫn ở đây bàn thảo…Chiều nay phải đi. Tôi
nói thế để mọi người cùng suy nghĩ...
Ý kiến này được mọi người ủng hộ
bằng một tràng pháo tay. Riêng ông XX thấy như hụt hơi. Bao nhiêu tâm huyết thế
là công toi, trôi hết ra sông, ra biển à. Biết ông đang nóng, bà phó đoàn "hạ
hỏa” bằng cách:
-Ông ơi, thời buổi công nghệ thông
tin, nếu ông XX "máu” tuyên truyền, sao không tận dụng điện thoại tự chụp, tự làm
tin trên "Phây-Búc” ấy. Ông XX thấy thế nào? Đoàn ta có mấy điện thoại
"xịn" lắm. Chụp nét đanh...
Thế nào nữa, "vắt khế thay chanh”
vậy. Có còn hơn không. Ông thở hắt nhẹ mà mặt buồn rười rượi. May còn có
"Phây-búc” không thì công toi…
Bùi
Huy