Anh về thiếu mất một bên tay
Mẹ khóc.
Cô hàng xóm rưng rưng nước mắt
Không hỏi vì sao mà chỉ gượng cười,
Xa xót bởi chiến tranh.
Bà con đến thăm
Nhộn nhịp bước chân dệt bậc cầu thang nỗi nhớ
Chia sẻ buồn vui.
Nước chan hòa moộc chạn(1),
khói len lỏi màn thang
Nhành lan góc cuối vườn tỉnh giấc.
Thằng cu tí mân mê ống vải thừa thắc mắc
Thơm lên má con mà ngực anh đau tức
Tại quân thù.
Nhưng con mình vẫn còn thơ ngây quá.
Không cần phải biết sẽ là hơn.
Đêm về, vợ dúi đầu vào cùi tay cụt
Dành để bên lành phần ấy của bé con
Thương vợ anh quay sang… thằng bé lại một mình.
Nhưng hãy đừng lo con yêu nhé
Sống với một tay dẫu có nhọc nhằn gấp bội
Nhưng ở cha còn có tình thương
Và hơn nữa là nghị lực
của người lính Trường Sơn.
Cùng bà con làng bản.
Rồi mai này lớn lên con sẽ hiểu
Chiến tranh.
Vội quờ sang phía bên thằng cu tí
ôm chặt nó vào lòng
Anh thấy cả quê hương sau ngàn ngày xa cách.
(1) Ang hoặc ống bương đựng nước rửa chân trước khi lên cầu thang nhà sàn dân tộc Mường
Hoàng Nghĩa
(Hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh)