Có tự bao giờ cái tên: chợ đón?
Một tháng ba phiên, đều đặn bốn mùa
Người đi chợ đông như là trẩy hội
Gặp gỡ, hẹn hò... đâu chỉ bán, mua.
Nào thổ cẩm: hoa tay Mường,
Nào hàng sơn lâm sản của người Mông
Nào nông sản... người Dao gùi nặng trĩu
Ngựa, xe bốn bề nam, bắc, tây, đông.
Phiên chợ đón, đủ thứ hàng xuôi ngược
Kim khí xứ Đoài, vải lụa Hà Đông...
Sản vật biển đổi trao hàng sơn cước
Đò dọc, đò ngang neo chật bến sông.
Đêm chợ đón: “đèn tình” không đủ sáng
Rượu thâu đêm nghiêng ngả quán “cô hàng...”
Cánh trai núi mê thuốc lào Tiên Lãng
Điếu cày kêu, thủy hỏa cứ rền vang.
Qua đêm đón, sớm mai chào chợ chính
Xuôi - ngược gặp nhau, trao đổi, bán - mua...
Sáo trúc, khèn bè... giao duyên tìm bạn
Được nghĩa tình nào tính chuyện được, thua!
Bến đò xưa cũng trên dòng sông ấy
Gần thế thôi mà cũng thật xa vời
Chậm mấy bước mất cả đêm ngủ lại
Lỡ chuyến đò đêm, lỡ cả cuộc đời.
Hỏi tự bao giờ mất phiên chợ đón?
Để lại trong tôi nỗi nhớ nao lòng
Bao kỷ niệm nơi bến đò ngang ấy
Cứ hiện về trong bước dạo ven sông.
Vân Long (T.T.V)