Vị cay bừng lên từ trái ớt
Cũng là lời nắng, gió ở Phú Lương,
Mật ong đen từ cánh ong cần mẫn
Đủ ánh lên vị ngọt của ngày thường.
Người Phú Lương dựng nhà sàn gỗ dổi
Đặt màn thang phía khách muốn vào thăm,
Cất rượu thiêu để mong bạn cũ
Về uống, cùng say, dải đệm mới, vui nằm.
Những mạch nước từ đỉnh đồi khe khẽ
Nuôi đàn cá trong ao, nuôi cây lúa ngoài đồng,
Mây trắng, đồi xanh, nắng vàng, gió lộng
Miếng trầu của bà quyện khói thuốc của ông.
Người Phú Lương hay cười, ít nói
Như đất đai ủ màu mỡ trong lòng…
Bùi Việt Phương