Chân dung nhà văn Nguyên Hồng

Chân dung nhà văn Nguyên Hồng

Vì "bỏ Hà Nội" nên gia đình ông bà ngoại tôi cũng "bỏ" luôn cả sổ gạo và tem phiếu. Bà tôi và các bác tôi, mẹ tôi đều phải tham gia vào HTX nông nghiệp: chăn trâu, cắt cỏ cho HTX để lấy công điểm, mà nào có được là bao?

 

Thuở bé, tôi là một đứa trẻ rất khó ngủ, mẹ tôi nói vậy. Khi còn phải bế ẵm thì bố và mẹ hát ru hết bài này đến bài khác, nhìn xuống con vẫn thấy mắt mới chỉ gà gà. Đến tuổi mẫu giáo thì mẹ kể hết chuyện nọ đến chuyện kia (hết cả vốn chuyện của mẹ rồi) mà vẫn chưa đưa tôi được vào giấc ngủ. Có lẽ vì thế mà tôi được nghe mẹ kể nhiều chuyện chăng? Những câu chuyện đã đi vào tâm khảm non nớt của tôi khiến tôi ghi nhớ mãi.

Hồi ấy ở xóm Cầu Đen, Nhã Nam, huyện Yên Thế, Bắc Giang quê ngoại tôi, xóm làng còn nghèo và thưa thớt lắm. Không biết từ bao giờ có một bà cụ già đơn độc nghèo khổ sống trong một căn nhà đất bé tý tẹo ở đầu xóm. Không biết có phải cha mẹ đặt cho hay vì bà không con, không cái và chẳng có ai thân thích mà dân làng gọi bà là bà già Son. Lúc mẹ tôi lên sáu lên bảy thì bà đã già lắm rồi. Bà lại bị còng lưng (sao bây giờ tôi ít gặp những bà già đi còng lưng thế nhỉ?). Bà thường hay đi xách nước từ ao về nhà để dùng. Bà xách hai tay hai cái lọ bằng đất nung, cái lưng còng rạp xuống đất!

Bà đã già thế nhưng lại rất khó tính và "ác"! (trẻ con nghĩ thế), không gần gũi với ai, hay mắng chửi trẻ con (trong số ấy có mẹ tôi) mỗi khi chúng lân la vào mảnh vườn của bà để nhặt táo rụng hay bẻ trộm vài quả ổi. Đã vài lần mẹ tôi đánh bạo vào ngôi nhà vắng lặng của bà, chủ yếu là để thoả chí tò mò thì thấy trong nhà bà chả có nổi một thứ tài sản gì!

Trong xóm Cầu Đen mà mẹ tôi ở hồi đó còn có một người đàn bà nữa cũng bất hạnh không kém, đó là bà Tốn, bà là vợ hai ông Tốn nhưng lại không có nổi một mụn con với ông. Khi ấy bà đã già lắm, ông Tốn đã mất. Bà ở với 2 đứa con chồng, một trai, một gái. Chúng để bà sống cô quạnh trong một túp lều xiêu vẹo mà đứa con trai chồng bà làm cho ở một góc vườn. Khi còn khoẻ bà sống bằng nghề làm thuê, ai thuê gì bà làm nấy. Về già chẳng ai thuê bà nữa thì bà sống bằng nghề mò cua bắt tép qua ngày. Cuộc sống của bà bấp bênh bữa đói, bữa no. Có những kỳ bà ốm nằm một mình trong túp lếu rách nát. Các con chồng có đứa nào thương mẹ ghẻ! Thế là cuộc đời bà cứ trôi đi trong đói khát và buồn tủi như thế.

Vào năm 1959, ông ngoại tôi, với bản tính khảng khái, không chịu nổi cái không khí ngột ngạt trong đời sống văn nghệ thời "Nhân văn giai phẩm" đã bỏ Hà Nội mà trở về lại Cầu Đen vùng Nhã Nam, Yên Thế, nơi một thời là nơi ở của các gia đình và nơi đi về trong kháng chiến của các nhà văn Ngô Tất Tố, Kim Lân, Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Huy Tưởng... Nơi có thời được vinh danh là "Đồi văn hóa". Ông về đây để hoàn thành những tác phẩm lớn của đời ông mà ông đã ấp ủ, nung nấu suốt từ thời đầu cách mạng và trong những ngày ông bị đế quốc Pháp giam cầm ở Bắc Mê, Hà Giang.

Ông viết bộ tiểu thuyết "Cửa biển" (Sóng Gầm, Cơn bão đã đến...) ông viết truyện ngắn "Truyện cái xóm tha hương", "Ở cửa rừng Suối Cát", và "Con hùm con mồ côi", ông làm thơ  "Ngày mùa thu đưa con lớn đi học"... Trong những ngày ấy, cuộc sống của gia đình ông bà tôi cực nhọc lắm. Vì "bỏ Hà Nội" nên cũng "bỏ" luôn cả sổ gạo và tem phiếu. Bà tôi và các bác tôi, mẹ tôi đều phải tham gia vào HTX nông nghiệp. Ngoài giờ đi học, mẹ tôi và các cô, bác tôi cũng đi chăn trâu, cắt cỏ cho HTX để lấy công điểm, mà nào có được là bao?

Năm nào nhà ông bà tôi cũng bị ít công điểm nhất HTX, năm nào cũng bị thiếu gạo ăn, tháng ba ngày tám là những tháng ngày ông bà tôi chạy vạy vất vả ngược xuôi để lo đủ miếng ăn cho cả một đàn con đang tuổi ăn học, những ngày tháng ấy đến giờ mẹ tôi thỉnh thoảng vẫn kể cho chị em tôi nghe. Đầy cảm động!

Vượt qua tất cả những khó khăn, ông ngoại tôi vẫn viết khỏe, viết đều. Những đêm khuya chong đèn dầu để viết, ông tôi thường ăn cơm tối rất muộn. Ông tôi thường ăn sau bà tôi và các con. Những buổi tối mùa đông rét mướt ấy, mẹ tôi thường phải xuống bếp hâm nóng lại cơm và thức ăn cho ông. Mỗi lần như thế ông thường bảo mẹ tôi múc thức ăn, đôi khi cũng chỉ là bát canh dưa nóng nấu với tép và cà chua, hay bát cơm nóng với vài miếng cá đồng kho mặn rồi rất nhẹ nhàng bảo mẹ tôi:"Con mang xuống cho bà già Son nhé!", hoặc: "Con mang xuống cho bà Tốn nhé!".

Có những lần mẹ tôi phụng phịu không đi nhưng bao giờ ông tôi cũng nghiêm nghị bảo mẹ tôi phải đi, mà không bao giờ giảng giải dài dòng. Mẹ tôi vốn ngoan ngoãn, lại rất biết nghe lời cha, thế là mẹ tôi lỉnh kỉnh tay cầm đèn, tay bê bát thức ăn đi đến nhà các bà. Sau này khi mẹ tôi đã xa nhà đi học đại học thì việc đó là cô Diệu, cô Yên Thế tôi lại thay mẹ tôi làm.

Một nhà văn Tiệp Khắc đến thăm gia đình nhà văn Nguyên Hồng tại Ấp Cầu Đen, Nhã Nam - 1971 (từ phải qua trái, hàng đầu: chị Yên Thế - con thứ 6, thân mẫu nhà văn Nguyên Hồng, chị Diệu - con út nhà văn Nguyên Hồng. Hàng sau: Nhà văn Tiệp Khắc, nhà văn Nguyên Hồng cùng vợ, chị Nhã Nam - con thứ 5 cùng hai cán bộ hội nhà văn).

Bây giờ mỗi lần về xóm Cầu Đen, Nhã Nam, Yên Thế giỗ ông, khi ra mộ ông, tôi và mẹ tôi lại đi qua những nơi mà những người đàn bà khốn khổ ấy từng ở. Họ đã mất lâu rồi, thời gian mấy chục năm đã làm cảnh vật thay đổi hết, không còn vết tích gì. Ông bà tôi giờ nằm lại trên đồi. Tôi thương nhớ không nguôi người ông nhân hậu ấy, tôi rưng rưng nước mắt gọi ông! Và tôi vẫn thấy một ông già, tóc bạc phơ, ngồi uống rượu và tiếp tục viết dưới trăng sáng. Nơi đó là vùng Nhã Nam, Yên Thế - nơi đã gắn bó với ông và sự nghiệp của ông - nhà văn Nguyên Hồng

 

                                                                                 Theo CAND

Các tin khác

Xe quân Giải phóng tiến vào Sài Gòn.
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Không có hình ảnh

Nơi Vua Hùng dạy dân trồng lúa

Phú Thọ là đất Tổ, là nơi từ hàng nghìn năm trước đã khai sinh và tụ hội nhiều giá trị văn hóa đặc sắc của dân tộc. Trải qua bao nhiêu biến cố lịch sử, đến nay, nhiều địa phương ở Phú Thọ vẫn còn lưu giữ một số nét văn hóa độc đáo mà tương truyền đã ra đời từ thời Hùng Vương dựng nước.

Quan họ Bắc Ninh là di sản văn hóa phi vật thể

Lễ đón bằng của UNESCO ghi danh quan họ Bắc Ninh - di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại, và ca trù - di sản văn hóa phi vật thể cần được bảo vệ khẩn cấp, đã diễn ra vào chiều qua 16.4 tại Nhà hát Lớn, Hà Nội (trước đó, vào đầu tháng 10.2009, lễ công nhận hai danh hiệu trên đã diễn ra tại Abu Dhabi, UAE).

Nhớ & Ghi: Ai cũng có quyền sai?

Chương trình “vui chơi có thưởng” khá bổ ích, thú vị mang tên “Ai là triệu phú” của VTV3 ngày càng lôi cuốn nhiều người, từ già đến trẻ. Chương trình có thương hiệu này không phải là sản phẩm nội địa, mà do được mua bản quyền.

Phục hồi kịch hát bài chòi ở miền Bắc: Nên hay không?

Vừa qua, dự án văn hoá phục hồi nghệ thuật bài chòi ở miền Bắc đã gây ra nhiều tranh luận ngay khi Bộ VH,TT&DL vừa thông qua. Dự án này do Cục Nghệ thuật biểu diễn và Trung tâm nghiên cứu âm nhạc dân tộc VN thuộc Trung tâm nghiên cứu, bảo tồn & phát huy văn hóa dân tộc VN triển khai. Chúng tôi đã tìm gặp GS. Hoàng Chương, Tổng giám đốc Trung tâm, người đề xuất ý tưởng dự án.

Kỷ niệm 35 năm giải phóng miền Nam:
Hát cho đồng bào tôi nghe- những lời ca vang vọng

Có một phong trào âm nhạc, ra đời trong bối cảnh chiến tranh, sáng tác dưới lựu đạn cay và họng súng quân thù, mỗi lần cất tiếng hát là mỗi lần xung trận… Những lời ca nóng hổi làm thức dậy tình yêu nước thương nòi, thổi bùng ngọn lửa tranh đấu. Nó lan tỏa khắp đô thị miền nam thời tạm chiếm, âm vang tới vùng chiến khu giải phóng, lay động cả trái tim kiều bào ở nước ngoài…

Đời vẽ, vẽ đời

Họ, một người Việt Nam, một người Ethiopia. Khác nhau về văn hóa, phong tục nhưng đối với họ, sự nhìn nhận về cuộc sống được thể hiện qua các tác phẩm mỹ thuật của họ lại rất thực và có nhiều điểm tương đồng…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục