Rất lâu rồi, Hà Nội mới có một mùa đông rét mướt tê tái kéo dài đến như vậy. Tôi ngồi cùng bà Phạm Thị Chuân, mẹ của tử tù Nguyễn Đức Nghĩa trong nhà thăm gặp người thân phạm nhân của Trại tạm giam Công an Hà Nội.

 

Nguyễn Đức Nghĩa được dẫn vào buồng. Bà Chuân nhào vào, chộp vội chiếc điện thoại, lắp bắp hỏi thăm con trai có khỏe không, có ăn, có ngủ được không, quần áo có đủ ấm không. Hai mẹ con họ nói chuyện với nhau bằng điện thoại qua một vách kính. Nếu không có vách kính kia, tôi nghĩ rằng, họ sẽ lao vào ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Bà Chuân đang ở rất gần thằng con trai tội lỗi, nhưng bà không thể chạm được vào người nó và nắm lấy đôi bàn tay của nó. Còn thằng con trai của bà, nó cũng đang cố rướn người để được nhìn thấy mẹ gần hơn. Bà Chuân run rẩy, nước mắt bà trào ra: "Con ơi, mùng 4 Tết này là 100 ngày bố con. Dù còn một ngày con cũng phải sống cho tử tế nhé". Nguyễn Đức Nghĩa khẽ gật đầu, nó cố cười để mẹ vui lòng.

Một tháng nay, bà Chuân khóa cửa ngôi nhà dưới Hải Phòng để lên Hà Nội ở cùng con gái. Ngôi nhà vốn trước đây chỉ có hai vợ chồng bà ra vào, giờ ông Hùng mất rồi, ngôi nhà càng thêm trống trải. Chị gái Nguyễn Đức Nghĩa thương mẹ, đưa bà Chuân lên Hà Nội ở cùng để tiện bề chăm sóc căn bệnh đau đầu kinh niên của mẹ. Nhưng lý do nữa khiến bà khóa cửa ngôi nhà và lên Hà Nội là để bà cảm thấy được ở gần hơn thằng con trai đang nằm trong Trại tạm giam Hà Nội. Bà thấp thỏm chờ đợi đến ngày thứ sáu. Và mỗi tháng được một lần vào thăm nó.

- Con ơi, con có khỏe không?

- Con khỏe mẹ ạ!

- Con có đủ ấm không?

- Con mới được cán bộ trại giam phát áo trấn thủ. Đủ ấm mẹ ạ!

- Con phải cố gắng lên nhé. Dù còn sống một ngày hay một phút cũng phải sống cho tử tế con nhé. Con đừng xích mích, mâu thuẫn gì với bạn tù. Cùng cảnh với nhau, phải yêu thương nhau chứ đừng chành chọe nhau làm gì.

- Vâng ạ! Mẹ đừng lo.

(Theo lời kể của một cán bộ quản giáo thì thời gian này, Nguyễn Đức Nghĩa thỉnh thoảng có xích mích với một phạm nhân cùng buồng vì những sinh hoạt nhỏ nhặt thường ngày. Tử tù này cũng phạm tội giết người cướp tài sản).

- Cái chị ở Quảng Ninh cứ đòi đi cùng gia đình lên thăm con. Chị ấy gọi điện cho mẹ khóc lóc nức nở. Chị ấy thương mẹ, muốn được chia sẻ với gia đình mình và lần nào gọi điện cũng đòi đi cùng vào trại.

Sau này, bà Chuân có kể với tôi rằng, từ khi ông Hùng chồng bà bị tai nạn giao thông qua đời, có rất nhiều người biết tin qua đài báo, internet đã gọi điện tới hỏi han, chia sẻ sự mất mát này với bà. Không biết họ tìm đâu ra số điện thoại của gia đình bà. Có nhiều người ở nước ngoài cũng gọi điện về. Trong số ấy, đa phần là những người phụ nữ. Nỗi bất hạnh của bà, hẳn phải là những người đã từng làm vợ, làm mẹ mới cảm nhận hết. Một người phụ nữ ở Quảng Ninh chỉ biết câu chuyện gia đình bà Chuân qua báo, từ bấy đến nay, chị luôn dõi theo hành trình đau khổ của bà và động viên tinh thần bà rất nhiều. Đó chính là những liều thuốc khiến trái tim bà Chuân dần ấm lại.

- Ở trong này, con phải giữ sức khỏe, đừng hút thuốc hút men gì cả. Con không được tiêu cực, không được nghĩ quẩn, con mà có thế nào mẹ không sống được đâu.

Nguyễn Đức Nghĩa gật đầu. Đôi mắt kẻ tử tù chớp chớp. Nó mấp máy môi:

- Con nhớ rồi. Mẹ không phải lo gì cho con đâu.

- Phải cố gắng con nhé. Khi bố con còn sống cũng thường nhắc nhở, còn một phút nào sống cũng phải hy vọng. Không được tiêu cực.

- Con nhớ rồi.

- Mẹ vẫn giữ số điện thoại của bố con nên thỉnh thoảng vẫn có người gọi tới số điện thoại của bố hỏi thăm, động viên mẹ.

- Vâng. Mẹ nhớ phải giữ gìn sức khỏe nhé.

Hôm nay, đi cùng bà Chuân vào thăm Nghĩa là chị gái của anh ta. Người chị này có nét hao hao giống Nghĩa với cặp kính cận trên gương mặt sáng. Tình cảm của người chị gái đối với em trai bao giờ cũng là thứ tình cảm bao dung, che chở. Tình cảm máu mủ ấy sẽ trở thành tình mẹ con nếu chẳng may cha mẹ họ qua đời. Hình như, chan chứa trong những lời nói của chị gái Nguyễn Đức Nghĩa cũng hiển hiện tình cảm ấy. Chị kể rằng, từ khi vụ án động trời do em trai chị gây ra, cứ một bước ra đường chị cũng phải đeo khẩu trang. Chị sợ cái cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mặt mình và thốt lên những tiếng kinh ngạc: "Hình như là chị gái thằng Nguyễn Đức Nghĩa...".

(Cái tên Nguyễn Đức Nghĩa có lẽ là một cái tên được nhiều người "search" nhiều nhất trên mạng Google thời gian qua. Vì kinh hoàng, vì tò mò và vì đây là một vụ án gây cho dư luận nhiều cảm xúc nhất. Có khi là thông cảm, chia sẻ với ông Hùng, bà Chuân và đặc biệt là sau cái chết của ông Hùng. Có khi là thương xót gia đình nạn nhân, xót xa đến phẫn uất tội ác của Nguyễn Đức Nghĩa khi chứng kiến gương mặt khắc khổ, héo úa của ông Ba - bố nạn nhân).

Bởi thế, báo chí, dư luận đối với gia đình bà Chuân là một điều gì đó thật khủng khiếp. Với chị gái của Nghĩa, đến giờ cũng chưa thể quen được với những cay nghiệt của người đời. Cũng như bà Chuân, chị gái của Nghĩa vồ lấy máy điện thoại, hối hả hỏi cậu em trai những câu hỏi đã được sắp xếp sẵn trong đầu, bởi thời gian đối với họ giờ đây còn quý hơn vàng ngọc. Họ sợ rằng, mấy phút được nói chuyện theo quy định của trại giam mà họ phải chờ đợi, mong ngóng cả tháng trời sẽ trôi vuột mất.

- Nghĩa ơi, em ở trong đó thì tắm rửa thế nào?

- Em vẫn tắm bình thường chị ạ. Vẫn tắm được mà.

- Mọi việc ngoài này, em không phải lo đâu. Chị sẽ thay em lo cho mẹ. Cứ yên tâm giữ gìn sức khỏe.

- Cháu có ngoan không chị? Có lớn không, có bụ bẫm không?

- Cháu ngoan lắm. 18 tháng, bụ bẫm và biết nói rồi. Nó nói nhiều và bi bô nói suốt ngày.

Nghĩa cười. Mắt kẻ tử tù long lanh khi nghe chị gái nhắc tới đứa cháu bé nhỏ gọi Nghĩa bằng cậu. Khi chưa bị bắt, Nghĩa rất thích chơi với nó. Khi ấy, cháu bé mới vừa đầy tuổi. Nhìn hai chị em Nghĩa nói chuyện với nhau qua lớp kính, hai cặp kính dày chăm chú nhìn nhau, hai tấm lưng cố nhoài để được gần nhau hơn, tôi chợt thấy tiếc nuối. Họ đều là những con người trí thức, sinh ra trong một gia đình nền nếp. Nhưng Nghĩa đã không đi cùng con đường với người chị của mình, để giờ đây chỉ ngồi cách nhau một vách kính nhưng chị em họ không thể cảm nhận thấy hơi ấm của nhau.

- Lúc bố còn sống vẫn luôn dặn, lúc nào em cũng phải cố gắng lên nhé. Mọi việc ngoài này chị sẽ lo cho mẹ.

Nghĩa gật đầu. Đôi mắt trũng sâu sau cặp kính cận dày chớp liên tục. Có lẽ đã nhiều đêm anh ta mất ngủ. Chỉ hỏi cậu em được vài câu là chị gái của Nghĩa nghẹn ngào. Những lời nhắc nhở, dặn dò cậu em vì thế luôn bị đứt đoạn, ngắt quãng bởi tiếng khóc nghẹn.

Thực ra, về vụ án Nguyễn Đức Nghĩa, đã có quá nhiều bài phản ánh, chỉ riêng tôi đã viết về vụ án này tới 5 bài, dưới nhiều góc độ. Nhưng quả thực, tôi vẫn muốn được một lần đối diện trực tiếp với kẻ tội lỗi này, để nghe Nghĩa nói và nhìn thật kỹ gương mặt anh ta. Và lý giải câu hỏi, tại sao đằng sau cặp kính kia lại là tâm hồn của một tội đồ?

- Chào Nghĩa. Em có khỏe không?

- Em chào chị. Dạ, em khỏe chị ạ!

- Em có biết chị là ai không?

- Dạ có ạ. Chị là nhà báo. Hôm trước em có nhìn thấy chị đi cùng với một chị nữa, nhưng hôm đó chị đeo kính, còn hôm nay không thấy chị đeo kính. Chị ở báo nào ạ?

- Chị là phóng viên Chuyên đề Cảnh sát toàn cầu tuần, thuộc Báo Công an nhân dân. Em đã bao giờ đọc báo đó chưa?

- Dạ có ạ. Thỉnh thoảng em cũng được gia đình gửi báo vào.

- Thế đã bao giờ đọc được bài báo nào viết về mình không?

- Dạ có ạ.

- Ở trong này, không có game, không có Internet, em đã quen với cuộc sống này chưa?

- Dạ rồi ạ. Không Internet, em thường chơi cờ tướng.

- Cờ mồm à?

- Dạ vâng ạ. Bọn em chơi cờ mồm. Đánh với người ở phòng bên cạnh.

- Em học chơi cờ mồm có lâu không?

- Dạ, chỉ một thời gian ngắn là học được thôi. Mà ở biệt giam thì hầu như ai cũng biết chơi chị ạ.

- Em thường thắng hay thua?

- Dạ, em thường thắng. Cùng lắm là hòa chứ chả bao giờ thua.

- Ngoài cờ ra, thì...

- Dạ, em thường hát hò cho đỡ buồn. Ở trong đó ai cũng hát, hát suốt ngày, trừ lúc ngủ.

- Em hát có hay không?

- Dạ, em không biết em hát có hay không nhưng thỉnh thoảng cũng bị bạn tù phản đối (cười) vì chắc là họ không nghe nổi.

- Sắp Tết rồi. Ngày xưa ở nhà thì Tết em thường làm gì?

- Dạ, em thường đi chơi với bạn bè cấp ba. Đi lễ nhà thờ. Hôm Đại lễ 1000 năm Thăng Long - Hà Nội, em nằm trong này nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang trời ở sân vận động Mỹ Đình, thấy người nao nao.

- Em có thuộc nhiều bài Thánh ca không?

- Dạ có. Thỉnh thoảng em cũng hát Thánh ca, còn ngày nào em cũng đọc kinh cầu nguyện cho vong linh của bố em được siêu thoát và để sám hối tội lỗi của mình.

Nghĩa cúi mặt, giấu đi đôi mắt đang ướt nhòe sau cặp kính. Bất chợt, một cảm giác nghèn nghẹn ập đến trong tôi, giống như cảm giác hôm nào tôi đến nhà ông Ba ở phố Minh Khai, thắp hương trước bàn thờ của em Linh, nhìn gương mặt cô gái trẻ ẩn hiện sau làn khói mỏng mảnh và chứng kiến nỗi đau khiến tất cả con người trong ngôi nhà ấy trở nên hóa đá đến câm lặng. Trong những ngày này, ở bên ngoài xã hội, người ta đang nhộn nhịp sắm Tết, tất cả mọi người dù đang ở phương trời nào cũng đều hướng về gia đình, về với cội nguồn. Cái Tết - với người Việt Nam là sự sum họp, với riêng Nguyễn Đức Nghĩa, Tết năm nay, kẻ tử tù này đã cảm nhận được Tết đang đến rất gần. Nhưng là một cái Tết chia ly...


 
 
                                                Theo CAND



 


Các tin khác

Không có hình ảnh
Không có hình ảnh
Lực lượng Cảnh sát đặc nhiệm tham gia diễn tập phương án phòng - chống khủng bố giải cứu con tin.
Hai bị cáo Hồng và Đức tại tòa.

Xe khách bị lũ cuốn không phải do chạy trốn CSGT

Sau 3 tháng tích cực tiến hành điều tra vụ xe khách bị lũ cuốn khiến 20 người chết tại Hà Tĩnh, hiện cơ quan công an đã kết thúc điều tra.

Xây dựng làng văn hóa quốc phòng - khởi đầu của ấm no

(HBĐT) - Đề án xây dựng làng, bản văn hoá quốc phòng (XDLVHQP) do Bộ CHQS tỉnh thực hiện dù mới đi được một chặng đường chưa dài nhưng trên thực tế đã tạo được sự đồng thuận từ phía các cấp chính quyền và người dân trên tinh thần “nhân dân ủng hộ, cán bộ đi đầu”. “Sự thành công của Đề án chính là sự khởi đầu cho cuộc sống ấm no ở các làng, bản ĐBKK trên địa bàn tỉnh” - Thiếu tướng Bùi Đình Phái, Chỉ huy trưởng Bộ CHQS tỉnh nhấn mạnh.

Ban chỉ huy quân sự huyện yên thuỷ Tặng quà cho người nghèo nhân dịp tết tân mão năm 2011

(HBĐT) - Nhân dịp Tết Nguyên đán Tân Mão 2011, Ban chỉ huy quân sự huyện Yên Thuỷ đã tổ chức tặng 79 suất quà cho người nghèo trên địa bàn huyện, trị giá 16.700.000đ, trong đó có một suất quà 1.000.000đ tặng cho gia đình cán bộ công tác tại Ban CHQS huyện có hoàn cảnh khó khăn và một suất quà 300.000đ cho ông Bùi Văn Mảng là trường hợp đã báo tử nay còn sống trở về địa phương có hoàn cảnh đặc biệt éo le.

Nguyên nhân vụ “bắn người trước cửa Parkson” là một cô gái

Hai đối tượng liên quan đến vụ bắn chết một thanh niên trước cửa toà nhà Parkson là Lê Trọng Nghĩa và Lương Quang Thạc. Nguyên nhân dẫn đến vụ án mạng trên là xuất phát từ một cô gái.

Cấm nhũng nhiễu, lạm quyền trong thanh tra

Thanh tra Chính phủ vừa ban hành Thông tư số 05/2011/TT-TTCP quy định về phòng chống tham nhũng trong ngành thanh tra. Theo đó, mọi hành vi tham nhũng, vi phạm pháp luật, lợi dụng danh nghĩa cơ quan Thanh tra Nhà nước để vụ lợi cho cơ quan, tổ chức, cá nhân đều phải được phát hiện, ngăn chặn và xử lý kịp thời, nghiêm minh.

Nhiều phạm nhân được miễn giảm hình phạt tù nhân dịp Tết Tân Mão

Nhân dịp Tết Nguyên đán Tân Mão, ngày 30-1, Công an tỉnh Vĩnh Long tổ chức Lễ công bố Quyết định miễn, tha, giảm thời hạn chấp hành hình phạt tù cho 66 phạm nhân đang chấp hành án phạt tù tại Trại tạm giam thuộc Công an Vĩnh Long. Ðây là những phạm nhân đã có nhiều cố gắng học tập, rèn luyện, nghiêm chỉnh chấp hành nội quy của Trại và các quy định của Nhà nước, quyết tâm cải tạo để trở thành công dân tốt

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục