Hàng ngày Bùi Văn Tiến và hàng trăm người vẫn lầm lũi bán mạng cho ....than

Hàng ngày Bùi Văn Tiến và hàng trăm người vẫn lầm lũi bán mạng cho ....than

(HBĐT) - Thu xếp mãi tôi mới có dịp trở lại khu vực mỏ khai thác than xóm Đồi, xã Lỗ Sơn, huyện Tân Lạc. Vẫn con đường đất thịt dẻo quánh bị hàng trăm, hàng nghìn lượt lốp xe tải chở than băm nát, sền sệt bùn sau ngày mưa phùn lây rây. Cả khu mỏ hầu như chẳng có thay đổi gì nhiều so với thời điểm cách đây hơn 1 năm khi chúng tôi đặt chân đến. Vẫn ngổn ngang, lỏng chỏng đất đá; bụi than vẫn bám đen kịt khuôn mặt người.

 

Kỳ I - Ăn cơm trần gian, sống dưới âm phủ

 

Bán mạng cho... than

 

Gặp nhóm của Bùi Văn Tiền ở khu vực khai thác than xóm Đồi không khó. Đã quá trưa, nhưng cả nhóm vẫn còn dang dở việc. Thấy chúng tôi, Tiền quệt ngang mặt lau những giọt mồ hôi lẫn bụi than đang chảy thành dòng bảo: Các anh đợi em một lúc! Chuyển nốt chỗ than còn trong hầm ra, bọn em cũng nghỉ trưa luôn. Ngồi đợi Tiền ở lán ngay trên miệng hầm, thoáng chốc tôi có cảm giác lạnh buốt len lỏi qua lớp áo dày khi cơn gió mùa đông bắc ràn rạt thổi qua đồi Tang. Còn ở phía dưới, Tiền và những người cùng nhóm đang cong gập lưng như một cánh cung đang đà căng dây để cõng than, mồ hôi vẫn chảy thành dòng trên những khuôn mặt phủ lớp bụi than đen kịt...

 

Đúng 12 giờ 30 phút, người cuối cùng trong nhóm của Tiền ra khỏi lò. “Thường ngày, phải đến tầm này anh em mới nghỉ trưa anh ạ. Cũng phải cố làm nốt cho xong phần việc của buổi sáng, nghỉ ngơi một lúc rồi vào làm tiếp ca chiều luôn. Ở đây bọn em nhận thầu khai thác than cho Công ty TNHH Tân Sơn nên tự mình quản lý, tự mình khai thác, thường làm không theo giờ giấc quy định nào cả. Xong việc thì nghỉ. Bình thường, ngày làm việc từ sáng sớm đến khi trời tối nhọ mặt người. Làm nghề này có khác gì mình ăn cơm trần gian, sống dưới âm phủ đâu anh”. Tiền nói như lý giải cho việc để tôi ngồi đợi trên lán trong mấy chục phút vừa qua.

 

Nhóm của Tiền có 10 người. Đều là người cùng xóm Đồi xã Lỗ Sơn. Tiền là người trẻ nhất trong nhóm, khéo ăn, khéo nói nên được bầu làm nhóm trưởng. Trò chuyện với Tiền, anh cởi mở: Vẫn biết công việc này vất vả, nặng nhọc và nguy hiểm thật đấy nhưng vì cuộc sống, vì miếng cơm manh áo nên cũng đành phải liều mình để đổi lấy hòn than thôi. Bởi nếu cứ trông vào mảnh ruộng cấy lúa thì làm đủ ăn còn khó, chứ nói gì đến đồng ra đồng vào.

 

Nhìn về phía miệng hầm tối sâu hun hút vào phía lòng đất, bất chợt, anh Bùi Văn Quang, người cùng nhóm làm than với Tiền thở dài: Làm cái nghề này cũng bạc bẽo, nguy hiểm lắm! Chẳng biết thế nào mà nói trước được. Ở đây cũng đã từng xảy ra tai nạn sập hầm, nổ khí chết người nhưng cũng chẳng có mấy ai sợ. Vì miếng cơm, manh áo nên hàng ngày người ta vẫn cứ làm, chấp nhận mọi nguy hiểm, rủi ro. Mặc dù làm việc trong điều kiện đặc biệt nguy hiểm, nhưng có một điều dễ nhận thấy là hầu như không có ai quan tâm đến vấn đề đảm bảo an toàn cho chính bản thân mình. Cả trăm người làm việc trong hầm mỏ khai thác than ở đây thì cả trăm đều như vậy. Có người còn chủ quan tin vào tay chống của mình nên “không bao giờ lo chuyện sập hầm lò”. Còn chuyện nổ khí thì không ai dám chắc. Nhưng ở đây ai cũng đều có chung một suy nghĩ và tin điều đó khó có thể xảy ra bởi “hệ thống quạt gió thông khí làm việc rất tốt, điều này cũng khó có thể xảy ra được”. Thế nên hàng ngày người ta thản nhiên ra vào lò đào, vác, khai thác than khi trên mình không mũ bảo hiểm, không phương tiện bảo hộ lao động. Trên người chỉ có độc bộ quần áo lao động bình thường, thậm chí có người trên mình chỉ mặc độc một chiếc quần đùi với thái độ thản nhiên không cần nghĩ đến mối nguy hiểm đang rình rập có thể đổ ụp xuống đầu bất cứ lúc nào. Và tai nạn sập hầm, nổ khí… chẳng ai có thể đoán biết trước nó xảy ra khi nào. Nếu điều đó xảy ra, chắc rằng sẽ khó tránh khỏi thương vong.

 

Rùng mình đường xuống… âm phủ

 

Trong câu chuyện trà nước với “những người nông dân - thợ mỏ” của Lỗ Sơn, tôi ngỏ ý muốn được xuống tận nơi để mục sở thị “gương lò”, nơi mà hàng ngày Tiền và những người trong nhóm đang khoét sâu vào lòng đất như những con chuột chũi âm thầm đào hang để cho cuộc mưu sinh. Cũng chẳng đắn đo, suy tính, Tiền và phần lớn số người có mặt tại lán đã tán đồng và ủng hộ.  Những người còn lại cũng chẳng tỏ vẻ tán thành hay phản đối. Họ vẫn nhìn chúng tôi với đôi mắt bình thản. Có lẽ, chuyện đi vào trong lòng đất của chúng tôi cũng giống như hàng nghìn lần ra vào hầm khai thác than của họ.

 

Bỏ mặc những ánh mắt dửng dưng phía sau, tôi cần đèn pin theo Tiền đi về phía miệng hầm nhỏ hẹp để bước vào cuộc hành trình xuống… âm phủ. Ánh đèn pin sáng quắc cũng chỉ đủ mạnh để soi bước chân người không quen như tôi khỏi lạc bước. Rọi về phía trước, ánh sang của chiếc đèn pin trở nên vàng vọt yếu ớt, tan lẫn trong bóng tối đường hầm hun hút sâu theo con đường trơn trượt đâm sâu vào lòng đất. Càng vào sâu, hầm càng nhỏ hẹp. Càng đi sâu, càng thấy tăng dần cảm giác ngột ngạt nóng. Cách miệng hầm ước chừng 30 - ,tôi đã bắt đầu thấy cảm giác tức ngực khò khè khó thở. Dò dẫm “bò” theo Tiền, mãi rồi tôi cũng đến được “cửa” than. Đó là ngách ngang chạy tiếp sâu vào lòng đất. Nhỏ và hẹp hơn đoạn đường hầm mà tôi vừa qua. Lom khom chui vào rồi ngồi lọt thỏm trong cái ngách đó, Tiền bảo: Từ đây ra đến cửa hầm vào khoảng hơn 60m. Tính theo độ sâu thì vị trí này sâu hơn miệng hầm khoảng chục mét. So với nhiều hầm khai thác than khác thì hầm này chưa thấm vào đâu, có chỗ sâu đến hàng trăm mét. Nghe Tiền nói, tự nhiên tôi thấy gai hết sống lưng. Cơ hồ như mồ hôi bắt đầu túa ra khi chợt có ý nghĩ dại: Nếu chẳng may hầm bị sập, hàng trăm mét khối đất bít kín lối ra, ở trong này thì chẳng khác gì con dế. Chết là cái chắc. Trong ánh sang nhờ nhờ của chiếc đèn pin, tôi thấy Tiền cậy một hòn than to bằng quả dưa hấu. Từ chỗ đó, than cứ rào rào chảy qua hàng cột chống vách lò xiên vẹo.

 

Không còn đủ can đảm và cũng không thể chịu đựng lâu hơn trong khoảng không gian chật hẹp tối tăm và thiếu không khí, tôi đã vội “bò” ngược trở ra. Khi thấy anh sáng từ nơi cửa hầm yếu ớt hắt vào khoảng tối, tôi đã cố bước thật nhanh như vừa để trốn chạy, vừa để được hít thở không khí mát rượi của núi rừng. Nhìn lại khoảng tối hun hút, bất chợt tôi thấy rùng mình. Có cảm giác như mình vừa vùng vẫy để thoát khỏi bóng tối của “địa ngục” trở về với cuộc sống dương gian.

 

Kỳ II - Day dứt đời...than

  

                                                                   Mạnh Hùng

 

Các tin khác

Mấy tháng này anh Anh Đỗ Viết Chanh nhìn cái tủ lạnh mới mua chưa một lần sử dụng mà thấy xót xa
Cuộc sống ấm no, hạnh phúc trong những ngôi nhà ở bản Vắt.
Ông Nam uốn cây tre thành hình bản đồ Việt Nam để tặng cho Phủ Chủ tịch văn phòng Trung ương Đảng và phòng họp Quốc hội

Về nơi “đất gốc”

(HBĐT) - Sự kiện Trung tâm tiền sử Đông Nam Á và Bảo tàng Hoà Bình tiếp tục phát hiện thêm một lối mòn của người Việt cổ cách đây khoảng 21 - 22 nghìn năm nằm sâu 4m dưới các tầng văn hóa ở hang xóm Trại, xã Tân Lậc, huyện Lạc Sơn. Theo Tiến sỹ Nguyễn Việt, Giám đốc Trung tâm tiền sử Đông Nam Á, đây là một phát hiện quan trọng và hiếm có không chỉ ở khu vực Đông Nam Á mà cả trên thế giới.

Người con của bản Dao

(HBĐT) - Năm 1939 có một đứa trẻ người xuôi bị một người đàn ông không rõ tung tích mang lên bán cho một gia đình người Dao ở vùng Đức Nhàn, huyện Đà Bắc. Cậu bé lúc đó khoảng 11 tuổi, bị lạc bố mẹ do chạy loạn giặc Pháp, không rõ quê mình ở đâu. Cậu được gia đình nhận nuôi đặt tên là Bàn Văn Phiên.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục