(HBĐT) - Khi nói đến thuật ngữ "Văn hóa Hòa Bình” chúng ta thường hay nghĩ đến 2 khái niệm văn hóa: "Văn hóa Hòa Bình” đương đại phản ánh đời sống hàng ngày của người Hòa Bình và nền "Văn hóa Hòa Bình” tiền sử (Văn hóa Hòa Bình thời kỳ đồ đá).
Tuy nhiên, đến nay, nhiều người vẫn hiểu chưa hết về 2 khái
niệm này. Nhân kỷ niệm 85 năm Thế giới công nhận thuật ngữ nền "Văn hóa Hòa
Bình” cổ đại, chúng tôi muốn cùng các
quý độc giả làm rõ nhiều nội dung về "Văn hóa Hòa Bình”. Trước tiên chúng ta đi
vào khái niệm của 2 thuật ngữ này và những đóng góp của nhà nữ khảo cổ học
người Pháp Maderleine Colani cho nền "Văn hóa Hòa Bình” cổ đại.
Văn hóa Hòa Bình
đương đại: Là một nền văn hóa các dân tộc của tỉnh Hòa Bình với các dân tộc
anh em cùng sinh sống trên mảnh đất này cách đây hàng ngàn năm kéo dài đến ngày nay. Trong
quá trình cùng cộng cư sinh sống, các dân tộc đã để lại muôn vàn loại hình văn
hóa đa dạng, đa sắc màu, từ lời ăn, tiếng nói, ngôn ngữ, nhà ở, trang phục, ma
chay, cưới xin, phong tục tập quán, cùng các loại hình văn hoá khác… Để phân
biệt, chúng tôi gọi "Văn hóa Hòa Bình” theo nghĩa này là Văn hóa Hòa Bình đương
đại.
Nền "Văn hóa Hòa
Bình” tiền sử: Là nền văn hóa cổ đại thuộc thời kỳ đồ đá, ở trong giai đoạn
chuyển tiếp từ đồ đá cũ sang đồ đá mới, kéo dài từ 30.000 năm đến trên 7.500
năm cách ngày nay (phổ biến từ 18.000 - 7.500 năm cách ngày nay).
Thám sát hang Khụ
Khênh, xã Văn Sơn, huyện Lạc Sơn.
Người có công đầu tiên trong việc phát hiện,
nghiên cứu nền "Văn hóa Hòa Bình” tiền sử là nhà nữ khảo cổ học người Pháp
Madeleine Colani.
Vào những năm đầu của thế kỷ XX, bà Madeleine
Colani (M. Colani) và một người bạn đồng nghiệp Henri Mansuy (H. Mansuy) đang
nghiên cứu về Văn hóa Bắc Sơn (giai đoạn đá mới) tại tỉnh Lạng Sơn, cả 2 người
đều phát hiện và nhận thấy: bên cạnh những hiện vật điển hình của Văn hóa Bắc
Sơn (công cụ mài và mài toàn thân) tồn tại những công cụ cuội được ghè đẽo khá
thô sơ của văn hóa sớm hơn văn hóa Bắc Sơn.
Để làm rõ cho những nhận định của mình, mùa hè
năm 1926, M. Colani bắt đầu các cuộc điền dã phát hiện và khai quật thuộc địa
bàn các huyện của tỉnh Hòa Bình: Tân Lạc, Kim Bôi, Lương Sơn, Mai Châu, Yên
Thủy, Lạc Sơn, Lạc Thủy… Mở rộng điều
tra điền dã các tỉnh: Ninh Bình, Tây Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình,
Quảng Trị, Thừa Thiên Huế.
Từ tháng 4/1926 đến năm 1930, bà đã phát hiện và
cho khai quật trên 50 di tích Văn hóa Hòa Bình các nơi, thu lượm hàng vạn hiện
vật…
Với những kết quả của các đợt điền dã trong hội
nghị các nhà tiền sử học Viễn đông lần thứ nhất ở Hà Nội tháng giêng năm 1932,
M. Colani đã đề xuất thuật ngữ "Văn hóa Hòa Bình” và nêu lên nhiều ý kiến về
nền Văn hóa này. Với sự công nhận của hội nghị, M. Colani được xem là người
khai sinh ra nền "Văn hóa Hòa Bình” cổ đại.
Về địa bàn phân bố: Nền "Văn hóa Hòa Bình” tiền
sử không chỉ tồn tại trên đất Việt Nam mà phân bố rất rộng ở Đông Nam á. ở phía
Bắc di tích "Văn hóa Hòa Bình” có mặt ở Nam Trung Quốc. Về phía Nam, "Văn hóa
Hòa Bình” lan tận đảo Sumatra (Indonexia), phía Tây di tích Văn hóa Hòa Bình có
mặt ở Mianma, phía Đông di tích Hòa Bình người ta tìm thấy ở Philippin. Việc
nghiên cứu nền "Văn hóa Hòa Bình” cho đến nay vẫn được rất nhiều các nhà khoa
học trong và ngoài nước quan tâm đặc biệt.
Lê Quốc Khánh
(Thư viện tỉnh - Tổng hợp và nghiên cứu)