Chiều 12/2, tiếp tục Kỳ họp bất thường lần thứ 9, Quốc hội khóa XV, Bộ trưởng Nội vụ Phạm Thị Thanh Trà trình bày trước Quốc hội Tờ trình về dự án Luật Tổ chức Chính phủ (sửa đổi).
Bộ trưởng Bộ Nội vụ Phạm Thị Thanh Trà, thừa ủy
quyền của Thủ tướng Chính phủ trình bày Tờ trình về dự án Luật Tổ chức chính
quyền địa phương (sửa đổi).
Bộ trưởng Nội vụ Phạm
Thị Thanh Trà cho biết, việc xây dựng Luật này nhằm sửa đổi, bổ sung hoàn thiện
các quy định về nguyên tắc tổ chức và hoạt động của Chính phủ; nhiệm vụ, quyền
hạn của Chính phủ, Thủ tuớng Chính phủ và các thành viên Chính phủ, tạo cơ sở
pháp lý cho việc đổi mới, sắp xếp tổ chức bộ máy hành chính nhà nước hiệu lực,
hiệu quả.Đẩy mạnh phân cấp, phân quyền, thúc đẩy Chính phủ kiến tạo phát
triển, đáp ứng yêu cầu xây dựng, hoàn thiện Nhà nước pháp quyền xã hội chủ
nghĩa Việt Nam.
Dự thảo Luật gồm 5
chương, 32 điều (so với Luật hiện hành giảm 2 chương, giảm 18 điều), bảo đảm
tính kế thừa và khái quát cao theo yêu cầu đổi mới xây dựng pháp luật của Tổng
Bí thư và Quốc hội, bảo đảm ổn định và tuổi thọ lâu dài trong hệ thống pháp
luật.
Theo đó, dự thảo Luật thiết kế nhiệm vụ, quyền hạn của Chính phủ thực hiện theo
quy định của Hiến pháp; đồng thời, làm rõ nhiệm vụ, quyền hạn của Chính phủ
theo hướng: Trình Quốc hội quyết định các nội dung cơ bản, quan trọng; trình Ủy
ban Thường vụ Quốc hội quyết định các nội dung thuộc thẩm quyền; trình Chủ tịch
nước quyết định đặc xá theo quy định của pháp luật; thực hiện các nhiệm vụ theo
thẩm quyền của Chính phủ.
"Việc xác định nguyên tắc phân định thẩm quyền giữa Chính phủ với Quốc hội, Ủy
ban Thường vụ Quốc hội, Tòa án nhân dân tối cao, Viện Kiểm sát nhân dân tối cao
gắn với hoàn thiện các nhiệm vụ, quyền hạn của Chính phủ với vai trò là cơ quan
hành chính nhà nước cao nhất sẽ bảo đảm nâng cao hiệu quả mối quan hệ giữa cơ
quan thực hiện quyền hành pháp với cơ quan thực hiện quyền lập pháp và cơ quan
thực hiện quyền tư pháp”, Bộ trưởng Nội vụ nói.
Điểm mới trong quy định về nhiệm vụ, quyền hạn của Chính phủ (Điều 10 dự thảo
Luật) đó là Chính phủ thống nhất quản lý nhà nước về các ngành, lĩnh vực. Chính
phủ phân công phạm vi quản lý nhà nước cho các bộ, cơ quan ngang bộ; phân cấp
thẩm quyền cho Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang bộ theo phạm vi quản lý, bảo
đảm phân định rõ trách nhiệm của Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang bộ với tư
cách thành viên Chính phủ và người đứng đầu bộ, cơ quan ngang bộ.
Chính phủ quyết định các chính sách phát triển ngành, vùng, địa phương, trừ
những chính sách thuộc thẩm quyền quyết định của Quốc hội và chính quyền địa
phương, bảo đảm phù hợp với chủ trương của Đảng, chiến lược và kế hoạch phát
triển kinh tế - xã hội của đất nước trong từng thời kỳ và các mục tiêu, chỉ
tiêu, chính sách, nhiệm vụ cơ bản phát triển kinh tế - xã hội đã được Quốc hội
thông qua.
Đối với những vấn đề đã
phân quyền cho chính quyền địa phương, thì chính quyền địa phương chủ động
quyết định, tổ chức thực hiện và chịu trách nhiệm về kết quả thực hiện nhiệm vụ
được phân quyền.
Liên quan đến hoàn thiện các nội dung mang tính nguyên tắc về phân quyền, phân
cấp, ủy quyền giữa Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ
quan ngang bộ với chính quyền địa phương (Điều 7, Điều 8, Điều 9 dự thảo Luật),
Bộ trưởng Nội vụ cho hay, về phân quyền, dự thảo Luật đã xác định nguyên tắc
phân quyền; trách nhiệm của cơ quan nhà nước ở Trung ương và chính quyền địa
phương trong thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn được phân quyền.
Về phân cấp, thực hiện theo nguyên tắc cơ quan, tổ chức, đơn vị, người được
phân cấp chịu trách nhiệm hoàn toàn về kết quả thực hiện nhiệm vụ, quyền hạn
được phân cấp. Dự thảo Luật đã làm rõ về chủ thể phân cấp; nguyên tắc phân cấp;
thẩm quyền và trách nhiệm của các chủ thể khi thực hiện phân cấp.
Đồng thời, dự thảo Luật làm rõ chủ thể, cách thức, nội dung, phạm vi, thời hạn
ủy quyền và các điều kiện mang tính nguyên tắc trong việc thực hiện ủy quyền.
Đây là điểm mới nổi bật, mang tính nguyên tắc căn bản, cốt lõi để các Luật khác
trong hệ thống pháp luật, làm căn cứ quy định về phân cấp và lần đầu tiên được
quy định tại Luật Tổ chức Chính phủ (sửa đổi), đáp ứng yêu cầu cấp thiết trong
thực hiện chức năng, nhiệm vụ của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng,
Thủ trưởng cơ quan ngang bộ và chính quyền địa phương.
Thẩm tra dự án Luật, Chủ nhiệm Ủy ban
Pháp luật của Quốc hội Hoàng Thanh Tùng cho biết, Ủy ban này tán thành với việc
bổ sung quy định tại các Điều 7, 8 và 9 về phân quyền, phân cấp, ủy quyền nhằm
kịp thời thể chế hóa chủ trương của Đảng về thực hiện phân cấp, phân quyền mạnh
mẽ, hợp lý giữa Trung ương và địa phương. Bên cạnh đó, những nội dung về phân
quyền, phân cấp, ủy quyền được thể hiện ở dự thảo Luật Tổ chức Chính phủ (sửa đổi)
và dự thảo Luật Tổ chức chính quyền địa phương (sửa đổi) có mối quan hệ chặt chẽ
với nhau, cần tiếp tục rà soát để bảo đảm tính đồng bộ, thống nhất.
Cụ thể, về chủ thể nhận phân cấp, khoản 1 Điều 8 của dự thảo
Luật Tổ chức Chính phủ (sửa đổi) xác định các chủ thể nhận phân cấp ở địa
phương bao gồm: HĐND, UBND, Chủ tịch UBND; trong khi đó, khoản 5 Điều 14 của dự
thảo Luật Tổ chức Chính quyền địa phương (sửa đổi) quy định: "UBND cấp tỉnh được
đề xuất với Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang
Bộ phân cấp cho cơ quan, tổ chức, cá nhân có thẩm quyền ở địa phương thực hiện
nhiệm vụ, quyền hạn phù hợp với khả năng và điều kiện thực tiễn của địa
phương”, có thể dẫn đến mở rộng phạm vi các chủ thể ở địa phương nhận phân cấp
từ trung ương. Đồng thời, Điều 50 của Luật Thủ đô quy định trách nhiệm của các
Bộ, cơ quan ngang Bộ, cơ quan thuộc Chính phủ trong việc xem xét, quyết định việc
phân cấp, ủy quyền cho UBND thành phố, cơ quan chuyên môn, tổ chức hành chính
khác thuộc UBND thành phố.
Dự thảo Luật Tổ chức chính quyền địa phương (sửa đổi) quy định
một số nội dung về phân cấp, ủy quyền khác với dự thảo Luật Tổ chức Chính phủ
(sửa đổi). Do đó, đề nghị Cơ quan chủ trì soạn thảo tiếp tục rà soát để quy định
thống nhất chủ thể nhận phân cấp ở địa phương và các nguyên tắc chung về phân cấp,
ủy quyền, bảo đảm thực hiện chủ trương đẩy mạnh phân cấp, phân quyền hợp lý giữa
trung ương và địa phương. Các vấn đề cụ thể thuộc phạm vi điều chỉnh của luật
khác hoặc những vấn đề cần phải linh hoạt để phù hợp với thực tiễn thì không
nên quy định cứng trong 2 luật này mà để pháp luật chuyên ngành và các văn bản
dưới luật điều chỉnh.