Năm nay, cây đào ở chái nhà ông Đức được cả phần nụ và lộc. Nhìn những búp to, đỏ tươi, biết ngay là xuân sắc đang về. Nhưng các con cháu trong nhà lại thấy ông có vẻ trầm tư hơn ngày thường. Từ ngày bà về với tổ tiên, 10 năm nay, ngày Tết ông chẳng đi đâu xa, cứ loanh quanh nhà cửa, vườn tược chăm bẵm hàng thược dược, khóm vi-ô-lét mà bà ngày xưa ưa thích.
Đang ngồi nghe hát chèo, tiện thể nhặt mớ rau cải chuẩn bị cho bữa chiều, bà M giật thót người khi thấy chị hàng xóm bậm bạch chạy sang. Khuôn mặt chị khá nghiêm trọng, giọng hổn hển, nhưng chứa đầy sự bực bội, bất bình:
Một lần đi chợ huyện, nhìn thấy hàng rau bán ngọn su su, Lành sà vào chọn một mớ thật ngon. Đang định lấy tiền trả để về kẻo trưa nắng thì một giọng nói lạ vang lên phía sau:
- Chị ơi bao tiền một mớ? Đừng bán đắt cho người thành phố nhé!
Chị bán rau nghe xong liền đáp lại một cách đáo để:
Tôi vẫn thường đếm thời gian một năm mới bắt đầu từ tên gọi tháng Giêng. Mặc dù theo lịch dương thì những ngày đầu năm đã trôi qua từ lâu rồi. Đó cũng là lúc Tết Nguyên đán vừa rời bước để lại một khoảng trời tháng Giêng bát ngát, bao la.
Khi những chiếc lá rơi vào cuối mùa Thu; khi "thơ tình cuối mùa Thu” ai thầm đọc trong hanh hao, se lạnh để cảm nhận cái rét đầu Đông là sự chuyển tiếp giữa hai mùa mát - lạnh, cũng đúng vào độ cuối tháng 10, đầu tháng 11 dương lịch, ta bỗng giật mình khi báo chí và các phương tiện truyền thông bắt đầu đăng tải Thông báo lịch bán vé tàu Tết, vé máy bay Tết hoặc kế hoạch phục vụ Tết của các bến xe (chạy liên tỉnh).
Lúc giải lao Dũng thường ngắm bức ảnh mình tự chụp sau chuyến đi cùng anh em trong nhóm nhiếp ảnh.
Chú về chuẩn bị Tết cho ông bà đó à?Vâng bác! Sang xin bác chén chè để thưởng thức bầu không khí trong lành thấm đẫm hương xuân chút ạ. Gớm! Chú dạo này tâm hồn bay bổng nhỉ!
Một sớm cuối đông, tôi lang thang đi bộ trên đê Đà Giang (TP Hòa Bình) như thói quen ngày cuối tuần. Mùa này nước sông cạn, những viên sỏi gần bờ nổi lên trải dài theo triền sông. Ánh nắng trong veo chiếu xuống mặt nước lấp lánh in khoảng trời xanh không gợn chút mây. Tôi đứng tần ngần dưới gốc cây bàng lá đỏ, thả hồn trong gió lạnh. Dòng xe đi qua cầu Hòa Bình như cuốn phim chầm chậm trôi. Dòng sông cũng lững lờ chảy. Khoảnh khắc gợi nhớ đến tháng Chạp quê nhà bình yên, nơi con suối làng cạn nước, dòng chảy không đủ làm bánh xe cọn nước quay. Cọn nước nằm im, gầu tre nhỏ nghiêng nghiêng khô khốc nằm phơi sương đêm ngày. Thời gian dường như cũng trôi chậm lại giữa khoảng lặng xa mờ…
Có những chuyện không hề tính đến mà lại bất chợt ào đến khiến lòng ngỡ ngàng. Nhiều năm rồi, mới đi lại con đường đê dẫn từ phố thị về quê nhà. Hàng cây dọc đường cọc còi, lầm lũi lùi về phía sau.
Vào một ngày đầu Xuân, cây hoàng lan nhỏ được trồng trước hai nhà. Đó là hai căn nhà gỗ, lợp mái ngói đỏ. Thế rồi biên giới một ngày đầu năm vang tiếng súng. Hòa Bình vừa mới bén rễ, trường học màu vôi trắng mới quét. Những người lính cũ, những tân binh lại ra trận. Ở phố có nhiều người nhập ngũ. Lan ngóng theo người trai hàng xóm cho đến lúc bóng anh mất hút cuối phố. Người ấy đã đi mãi không trở về khi chiến trường biên giới không còn vang tiếng súng.
Ngày hội trường, cậu bạn từ miền Trung cũng ra kịp chuyến tàu chiều để sáng hôm sau từ Hà Nội về thăm trường cũ. Mọi khi ồn ào thế, mọi khi "ăn sóng, nói gió” thậm chí có cả chút bặm bụi công trường. Thế mà lần này… Cứ nhìn bạn đứng nép bên cô giáo chủ nhiệm đã gần 80 tuổi để chụp ảnh thì biết, như một cậu học trò nhỏ ngày nào, mới vào học cấp 3 trường huyện.