Vẻ đẹp cánh chim mùa Xuân.
Mỗi lần về quê, ngoài thăm ông nội, sống với sự giản dị mộc mạc từ
ngôi vườn của ông nội với rất nhiều tiếng chim, tôi còn muốn ngắm bầy chim sẻ
ông nội nuôi nấng suốt nhiều năm. Cần mẫn. Nhẫn nại. Ngày bé tôi không hiểu việc
làm của ông. Tại sao ông lại vãi thóc gạo nuôi chim. Khi ấy một lần tôi hỏi:
Ông ơi, sao ông lại cho chim ăn, được lợi gì chứ. Cũng đâu có làm những cơn đau
xương của ông thuyên giảm? Ông ôn tồn trả lời: Để chúng được no bụng. Chúng có
khác chi những đứa trẻ như các cháu. Ông còn dạy thêm, chúng ta phải đối xử tốt
với chim trời, thiên nhiên và học cách sống cộng sinh, để cuộc sống thêm ý
nghĩa.
Nhưng vườn của ông đâu chỉ có chim sẻ. Ông yêu nhiều loài chim.
Ông yêu tiếng cựa nhẹ của cặp chân xinh xắn nhanh nhẹn uyển chuyển, yêu bộ lông
rực rỡ của chích chòe, yêu tấm thân có vẻ kiêu kỳ của chú chào mào. Chẳng cần
phải nuôi nhốt chim trong lồng như một số người, chỉ cần giữ cho một không gian
thật sự thanh khiết, một sự ứng xử dịu dàng, thì ông nội đã có cả kho tiếng
chim, mà dường như lúc nào đứng ngắm cây cảnh, tỉa cành, những chú chim cũng tặng
ông bản nhạc, giọng hát của chúng.
Mùa Xuân, chim chóc dâng tặng đại gia đình tiếng hót, rộn rịp, như
hương như sắc ấm lòng người. Đó thật sự là ngày hội của tiếng chim, những vũ điệu
chuyền cành, cảm giác xao xuyến, vui thú. Những cánh chim trong khuôn viên vườn,
nhà cổ của đại gia đình đã tạo một điểm nhấn cho góc làng quê xinh xắn thêm đậm
đà bản sắc.
Sau này lên Hà Nội học hành, tôi cũng mang theo lời trao truyền của
ông. Nó ăn vào từng nếp nghĩ của tôi như một bài học về nhân nghĩa, bài học làm
người. Ông tôi là cựu chiến binh, trở về đời thường với những vết thương nhức tấy.
Nhưng chính ông lại lạc quan, bảo rằng những tiếng chim thiên nhiên đã giúp xoa
dịu những cơn đau cho ông. Ông vẫn kể chuyện chiến trường, kể chuyện chiến tích
như một niềm tự hào tuyệt vời của tuổi hai mươi ngày đó… Sau này lên phố, đi
qua ngã tư Bà Triệu – Tô Hiến Thành, gặp bà Tim, người bán nước chè thầm lặng,
mấy chục năm vãi thóc nuôi bầy chim sẻ, nhiều người thấy lạ, xuýt xoa. Người bảo
bà tốt quá. Người khác lại dùng dằng bảo bà hết việc để làm, đã nghèo, sao lại
phải đãi bầy chim! Vậy là tôi quyết định hỏi, và bà bảo: Nuôi chúng, bà thấy
mình giàu có hơn.
Hóa ra, ông nội tôi với bà Tim, những người thật việc thật, nuôi
dưỡng chim trời có chúng ý nghĩ nhân văn, nhờ chim trời để thấy mình no đủ, sống
tốt, vơi đau. Đó chẳng phải là sự cộng sinh tuyệt vời lắm hay sao!
Nghĩ về bầu trời, về tiếng chim và đặc biệt là những tiếng chim
Xuân, những cánh chim đã làm đẹp bầu trời, tôi vẫn thường ngước lên nhìn những
chùm chim bay ngang nóc thành phố. Tôi cũng từng ngóng những cánh én mùa Xuân,
những con chim đi trú đông bay từ phương bắc, qua sông Hồng. Rồi những năm qua,
ngoài công việc, tôi đã đi tìm ký ức, những vẻ đẹp của thiên nhiên qua những
cánh chim. Tôi đi dọc hàng chục cây số sông Hồng để tìm màu xanh của sông, những
nơi trú ngụ của chim trời. Theo thời gian cùng với sự vô tình, tre trúc trong
khu vực cứ vơi dần. Màu xanh bạt ngàn xưa kia dần dần bị thay thế, sắc diệp lục
từng bao trùm lên cả một đoạn sông dài, tương phản với màu ánh bạc uốn cong
cong của dòng nước chảy gần như cạn kiệt. Có lúc tôi cảm giác, cả một vùng ngoại
thành tôi yêu sao bỗng thành xa lạ… Hay thi thoảng trên phố, bắt gặp người ta
bày bán chim trời để làm món nhậu, làm cảnh, tạo những "vườn chim” trong khuôn
viên các ngôi nhà mà thấy rầu lòng. Dọc đường Hoàng Hoa Thám có hàng chục cửa
hàng bán chim trời, nướng chim sẻ bán cho dân uống bia. Đó có phải là nghịch cảnh,
sự nhẫn tâm hay có người đã tận diệt loài chim để phục vụ cho thói ích kỷ của
mình?
Tôi đã từng yêu sông Hồng, sông Đáy, rồi yêu sông Nhuệ, sông Tích…
Tôi học ông nội và những người đồng đội của ông năm xưa còn sống nơi quê, yêu cả
nhánh sông Hồng nhỏ bé, được người dân tôi trìu mến gọi là sông Nhà Mình. Và
khi yêu sông, tôi yêu những cánh chim. Bãi sông Nhà Mình vùng ngoại ô, xưa nổi
tiếng vì màu xanh của tre trúc và dong. Hơn thế còn là nơi hiện diện của các
loài chim. Ông nội từng bảo: Đất lành chim đậu. Làng ta vì yêu thiên nhiên, đức
hạnh nên được ban cho trái tim hiếu học. Nghề học của ta cứ thế mà gìn giữ, đời
này nối đời kia. Thiên nhiên vốn rộng lượng và trong trẻo. Thiên nhiên cần con
người đối xử công bằng.
Ngẫm nghĩ về lời ông, tôi cũng nghĩ về những cái giả, như núi giả,
cây giả. Người ta có thể đã hủy hoại cả thiên nhiên chung, những không gian đẹp
thật, để rồi lại bỏ tiền tạo cho mình những hòn non bộ giả, với cả chim chóc được
nhốt trong lồng. Càng mùa Xuân thì họ càng làm cho không gian ấy lung linh, rực
rỡ. Thậm chí cả một vườn chim chóc trong nhà, được nuôi nhốt trong những chiếc
lồng sang trọng. Nhưng như vậy đâu đã tốt. Đó đâu phải thiên nhiên. Đó là sự gượng
ép.
Chiến tranh đã lùi xa. Tiếng bom đạn đã tắt. Mùa Xuân năm nào cũng
trở về. Mùa Xuân nuôi dưỡng khát vọng và bình yên. Những người như ông nội tôi,
như các đồng đội ông, những người lính Bộ đội Cụ Hồ đã đổ máu, bảo vệ hòa bình
độc lập, bảo vệ những mùa Xuân trên mảnh đất này. Vậy hà cớ gì, chúng ta không
thể bảo vệ thiên nhiên, bảo vệ sự trong ngần cho những tiếng chim Xuân?!
TheoNhandan