(HBĐT) - Chuông đồng hồ đổ một hồi dài báo thức 6 giờ, cả nhà ai cũng dậy chuẩn bị ăn sáng rồi ai vào việc nấy, chỉ còn Ly vẫn quấn chăn ngủ thiếp. Như thường lệ, sáng nào cũng vậy, chị Mai thường dậy sớm hơn để chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà. Đến giờ đi làm rồi mà con bé Ly vẫn chưa tỉnh giấc, bực mình chị lớn tiếng:
- Ly ơi, con dậy ăn sáng để mẹ còn đi làm.
Ly khoác cặp sách từ trên gác xuống vẻ mệt mỏi:
- Cả nhà cứ ăn sáng đi, con không ăn đâu. Sáng nào mẹ cũng “điệp khúc” món mỳ nấu làm sao con nuốt nổi.
- Từ mai con muốn ăn gì thì tự giác mà làm lấy đi, mẹ không đủ sức để phục vụ con đâu.
- Mới sớm ra mà hai mẹ con đã to tiếng với nhau thế! Anh Bình lên tiếng rồi đến bên cạnh Ly vỗ về:
- Hôm nay con không muốn ăn mỳ thì ăn gì nào? Được bố bênh vực, Ly nhõng nhẽo:
- Con muốn ăn phở. Được rồi, bố sẽ cho con tiền ăn sáng hôm nay nhưng con phải hứa với bố học tập thật tốt đấy. Ly cảm ơn bố rồi liếc mắt chào mẹ vẻ mãn nguyện.
Anh Bình trở lại bàn ăn, anh chia sẻ, động viên chị Mai:
- Em phải hiểu tâm lý bọn trẻ để răn dạy chứ cứ quát nạt có khi lại làm hư con thêm. Lạt mềm buộc chặt, phải lựa tính con để buộc chúng vào khuôn phép. Không phải làm cha, làm mẹ thì tuỳ tiện chửi mắng con lúc nào cũng được. Dạo này bé Ly đang ôn thi cuối cấp nên thỉnh thoảng em cũng phải cải thiện bữa ăn cho con để động viên nó học hành chu đáo hơn.
Sau bữa cơm tối, nhân lúc chị Mai vắng nhà, anh Bình nhẹ nhàng nói với Ly:
- Sáng nay, bố nghe con cãi mẹ như vậy là không hay đâu. Con 15 tuổi rồi, đáng lẽ con phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Vì thương con học hành mệt mỏi, muốn con ngủ thêm để lấy sức cho buổi học hôm sau nên mẹ hôm nào cũng dậy sớm chăm chút cho con từ bữa ăn sáng. Cuộc sống gia đình mình còn khó khăn, dù chỉ là bát mỳ nấu nhưng tự tay mẹ làm ấm bụng con mỗi khi đến trường, đáng lẽ con nên cám ơn mẹ con mới phải. Còn nhiều bạn ở vùng sâu, vùng xa cơm ăn hai bữa còn không được no lấy đâu có bữa sáng. Nhà mình được như vậy là hạnh phúc lắm rồi con ạ. Nghe bố răn dạy điều hay, lẽ phải, Ly mới hiểu rằng: Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha. Ly xà vào lòng bố và nguyện thầm sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm như sáng nay nữa.
Ngọc Anh
(HBĐT) - Duyên về làm dâu nhà mế Thoan hơn nửa năm nay rồi. Là con gái người Kinh về làm dâu bản Mường, duyên thấy bỡ ngỡ đủ điều, từ nết ăn, ở đến phong tục của gia đình nhà chồng.
(HBĐT) - Cả ngõ phố này, ai cũng thấu hiểu hoàn cảnh của Linh. Sinh ra cùng trang lứa, nhưng với Linh cuộc đời chẳng cho Linh nụ cười hạnh phúc. Bố mất sớm vì căn bệnh hiểm nghèo. Hai mẹ con côi cút nuôi nhau.
(HBĐT) - Con gái đầu chuẩn bị sang tuổi 18 và chị Mơ ở xóm bên cũng ngỡ như mình... đang ở tuổi đôi mươi như con mình. Nên, khi thấy những dấu hiệu của con gái mình với “các anh” trong xã, trong xóm, chị càng để ý tợn và có phần tự hào.
(HBĐT) - Lâu ngày không vào “xới”, chiều nay bác X xách cây vợt cầu lông sang CLB thể thao của công ty Y. Cơ sở vật chất có khác thật. Nhưng nhìn kỹ, thì mỗi sân đã được phân định rõ về vị trí, cũng như “đẳng cấp” của người cầm vợt.