(HBĐT) - Chiều. Nắng sóng sánh như mật. Nắng mùa đông không gay gắt như mùa hạ chỉ đủ làm cho nụ hoa rung rinh cười và chú ong xinh xinh chui từ nhị hoa vừa hé ngó ngó, nghiêng nghiêng rồi chao mình sà sang nụ hoa khác cũng vừa chúm chím nở. Nắng không phải len lỏi trên những cành lá khẳng khiu nhưng vẫn dừng lại nô đùa cùng vài chiếc lá đã nhuốm vàng còn sót lại. Một sự chiu chắt giữa cái hanh khô của mùa đông.

 

Mưa, lắc rắc, lanh canh trên mái vòm hiên vắng. Không có gió, hàng cây bên đường im lìm kiên nhẫn. Những giọt li ti kết lại với nhau nhanh hơn trong cái lạnh như có thể sắt ra từng miếng. Nếu không có hàng cây, người ta chẳng nhận ra ranh giới giữa trời và đất. Trời trùng xuống hay đất cao lên khi chỉ thấy một màu bàng bạc. Mưa không xuyên thủng, không hoà tan được nên vạn vật như bị đóng băng trong sự tĩnh lặng vô hình.

 

Mẹ bảo tôi ra chuồng lợn rút thêm ôm củi chuẩn bị nấu cơm chiều. Mẹ úp cái nón lên đầu, giục. Tôi tần ngần đứng ngắm thành quả của mấy chị em và hân hoan nghĩ cho lúc này. Hầu như chiều nào chị em tôi nếu không được phân công đi chăn bò thì cũng đi lấy củi. Củi lấy về đun không hết được bố tôi xếp gọn ghẽ lên đây. Mùa đông, mưa dầm gió bấc, bếp nhà tôi than vẫn đượm hồng.

 

Cậu em út vừa lùa bò vào chuồng, kéo cái gióng chuồng rất mạnh. Điệu bộ cho thấy đang giận dỗi gì đây. Nếu ngày mai trời nắng hửng thì sao nhỉ...? ....Tôi bất giác nghĩ, chỉ vài hôm nữa thôi chị em tôi sẽ len lỏi giữa những luống ngô, nhồi cho chặt vài tải cỏ mật, chuẩn bị tết cho mấy con bò. Cứ sáng ngày ra mà các cô cậu ấy được nửa tải cỏ là chị em tôi yên tâm rong chơi...

 

Những chiều cuối năm xao xuyến. Chạy xe đến dưới vòm cây chỉ còn sót lại lưa thưa vài chiếc lá, ngửa mặt nếm giọt mật trời óng ánh ấm áp hay khoanh tay tư lự bên ban công nhìn ra xa xa, khuất lấp trong màn mưa rắc bụi bàng bạc một nỗi nhung nhớ mơ hồ. Có cái gì đó làm trái tim thao thiết đến lạ. Có lẽ, chiều cuối năm chầm chậm qua, giống như bên ngoài có gió bấc, chiếc cửa liếp của nhà ai xưa cọt kẹt khép dần…

 

Cuối năm, vẫn có đủ chiều nắng, chiều mưa để cho người ta chiêm nghiệm, nghĩ suy về những điều đã diễn ra trong quá khứ. Không chỉ nhìn lại một năm sắp qua, nghĩ về một năm sắp đến mà đa phần người ta chắp nối và xâu chuỗi bao nhiêu mảnh ký ức để rồi hồi tưởng và rung động. Tôi thích mỗi chiều cuối năm, trời nắng, chọn một góc trong công viên có thể trông ra xa để bắt gặp không ít người im lặng ngồi một mình trầm tư bên tách cafe đã nguội, suy đoán về những điều họ nghĩ, tự hỏi họ có giống mình không khi chiều chầm chậm khép lại một ngày, năm đang đi về những ngày cuối...Tôi cũng thích cả mỗi khi trời mưa, mở cửa ban công mặc gió lùa từng cơn tê tái, ngó sang nhà đối diện ngắm cụ bà gần trăm tuổi dõi đôi mắt mờ đục đợi chờ. Cuối năm này, con cháu cụ luôn về đông đủ. Tôi không nghe được những điều cụ nói chỉ thấy đôi bàn tay cụ run run phủi nhè nhẹ mấy giọt nước mưa vương trên áo con, áo cháu để thấy lòng mình ấm áp lạ.

 

Mái nhà xưa của cha mẹ tôi chỉ còn trong ký ức. Chuồng lợn, chuồng bò, chái bếp, đầu hồi....nơi chị em tôi dí dủm chơi trò trốn tìm khi còn thơ bé vẫn luôn hiện hữu trong tôi mỗi chiều cuối năm. Hình như càng thêm tuổi tôi càng nhớ nhiều. Cuộc đời như dòng sông xuôi chảy và liệu có ai đó giống tôi thèm được làm hạt mưa để trở lại phía đầu nguồn để một lần lại được xuôi theo dòng chảy cũ, sẽ biết nán lại bãi bờ khi trước mình đã vô tình lướt qua, biết lựa đá ngầm dưới đáy sông, biết chọn dòng, trong đục, biết khi cần thong dong trôi khi cần chảy xiết.....Và biết điều đó là không thể nên chỉ ước được bước thật chậm những ngày cuối năm.

            Chiều ơi, hãy trôi chậm rãi!

       

                                                        Tản văn của Lê Thanh Hồng

 

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục