Ngoài trời tháng tư về nắng vàng dìu dịu, những bàn chân đi nhè nhẹ sợ lay động đến thời tiết nửa hạ, nửa xuân.
Nắng tháng tư vòm trời xanh, mây trắng bồng bềnh bình dị trôi. Tháng tư bao giờ cũng để trong lòng ta nỗi hoài niệm cả dân tộc dồn về cho một chiến dịch, một trận tổng tấn công giải phóng miền Nam. Đến hôm nay, sau 45 năm giải phóng, đi suốt chiều dài đất nước đã có bao nhiêu nghĩa trang liệt sĩ, bao người đã hy sinh cho một dân tộc có truyền thống đánh giặc anh hùng. Lịch sử mãi mãi còn ghi khắc sâu những người con đã ngã xuống cho non sông đất nước và chói lọi vàng son những địa danh lịch sử.
Những người lính trẻ đi qua tháng tư năm 1975, hôm nay ai còn, ai mất. Người còn cũng đã già yếu, trên mình mang thương tật. Nhưng ra khỏi chiến tranh trở về hậu phương lại nhẫn nại, kiên trung toát lên phẩm chất bộ đội Cụ Hồ. Đinh ninh lời cha dạy "Dù chức tước gì, làm gì khi về quê vẫn phải giữ phép tắc”. Lời dậy đó vẫn mãi khắc sâu của những người một thời gian nan, sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước.
Miên man tháng tư về nhớ mùa hè năm 1973, con trai người chị gái vừa học xong cấp 3 đã xung phong nhập ngũ, lặn lội chiến trường từ Bắc vào Nam. Trong cuộc tổng tiến công đã ngã xuống trên mặt trận Xuân Lộc, cửa ngõ tiến vào Sài Gòn.
45 năm, chị đã trở thành người thiên cổ, hình ảnh chị nhỏ nhắn nhanh nhẹn bươn trải nuôi con gánh vác bên nhà chồng, bên nhà bố mẹ mà vẫn vui tươi không một lời kêu ca phàn nàn.
Trưa tháng tư, vườn nhà có mấy cây nhãn vẫn tốt tươi ra hoa một màu nhạt của hoa và màu xanh của lá, sớm ra bầy ong đã bay cần mẫn đi hút nhụy hoa về làm mật. Gió tháng tư mang hương hoa về ngút ngàn bờ sông làm nao nức lòng người.
Nhớ tháng tư, ngày chị tiễn đứa con trai lên đường nhập ngũ, chị bước đi nhanh nhẹn, vóc người thon thả của người dân quê cần mẫn, tiện tần, lo toan. Lúc tiễn con lên đường, trong lòng vẫn ôm ấp niềm thương nhớ khi chia tay đứa con trai đầu lòng ra trận mà nhẹ nhàng nhỏ nhẹ với con "Con đi nhớ bằng anh bằng em, mẹ chờ ngày con về”.
Nói rồi chị vội quay đi để tránh sự quyến luyến bịn rịn của kẻ người đi người về. Thế rồi, xông pha ở chiến trường mới hơn hai năm, con chị đã ngã xuống một sáng tháng tư.
Hoài niệm tháng tư, nhớ người đã đi xa mà lòng náo nức:
Tháng tư về, đất trở mình thay áo
Nhịp thời gian nghe thoảng hoặc hư không
Cây mải mê đâm chồi xanh, xây hạt
Gió giục hương về ngút ngát chị ơi!.
Văn song (CTV)