(HBĐT) - Tôi vẫn thường nghĩ chẳng phải cái gì cũ cũng không còn giá trị. Điều đó tùy thuộc vào thói quen, nhận thức của mỗi người. Như những cuốn sách cũ - những người bạn tôi vẫn hằng kiếm tìm, trân quý.

Nhà nghèo. Những ngày biết cắp sách đến trường cũng là những ngày tôi biết làm quen với những cuốn sách cũ. Đó là những cuốn sách giáo khoa của các anh, chị lớp trước được mẹ lặn lội dò hỏi đi xin khắp làng về cho tôi học. Những cuốn sách dù có sờn màu, mép sách có quăn, thậm chí có trang đã bị rách, vậy mà có được chúng, tôi cứ mừng quýnh. Tôi loay hoay có khi mất cả ngày chỉ để lật từng trang sách cũ ấy vuốt lại cho phẳng phiu, dán lại cho lành lặn rồi cẩn thận bọc trong những tờ báo. Để rồi, những cuốn sách cũ mỗi ngày nằm gọn trong cái túi cước nhỏ theo bước chân tôi tung tăng đến trường.  

Học cấp ba. Trong những ngày đông giá lạnh hay những ngày hè nóng như đổ lửa, vẫn có những ngày, ngồi vắt vẻo trên chiếc xe đạp mini, từ quê ra phố, tôi lang thang dạo quanh những tiệm sách cũ. Tiền dành dụm được tôi lại ngốn hết vào việc tìm mua những cuốn sách tham khảo cũ có ích cho việc học, nhất là phục vụ cho những kỳ thi. Nói là sách cũ nhưng thực ra nhiều cuốn còn mới và đẹp lắm. Cầm chúng trên tay, ngỡ như vẫn còn nghe thơm thơm mùi mực và giấy in. Những cuốn sách cũ rời phố về quê, về nhà, chẳng mấy chốc góp thành những gương mặt thân quen trên bàn học một thời của tôi. 

Vào đại học. Tôi vui sướng đến ngỡ ngàng khi không phải tìm kiếm sách cũ đâu xa. Những cuốn sách cũ được bày bán ngay trên vỉa hè trước cổng trường và còn ở nhiều hiệu sách khác gần trường nữa. Mang trong mình niềm đam mê sách cũ của một sinh viên tỉnh lẻ, tôi lại được dịp thỏa sức tìm những cuốn sách vừa ý. Nào là sách giáo trình, sách chuyên khảo, nhiều nhất vẫn là những cuốn tác phẩm văn học mà tôi yêu thích. Cầm những cuốn sách cũ đã nhuốm màu thời gian, nhất là những cuốn có tuổi đời còn hơn cả tuổi mình, lòng tôi bồi hồi một cảm xúc rất lạ. Đã thế còn là cảm giác thích thú khi được trò chuyện với những người bán sách cũ am tường về văn hóa đọc, nhất là vốn hiểu biết về văn hóa cổ.

Được giữ lại ở trường đại học làm việc. Những dịp đi học hay đi công tác đây đó, tôi vẫn không thể từ bỏ thói quen lân la đến các hiệu sách cũ. Với tôi, chúng đều là những điểm đến thú vị. Bởi có khi trong không gian vô vàn những sách là sách, ta lại bất ngờ nhận ra một cuốn sách quý mà bấy lâu đã cố công kiếm hoài, kiếm mãi. Có những cuốn sách cũ, chỉ vài nghìn đồng là có thể sở hữu, nhưng có khi mất cả triệu đồng mua một cuốn sách cũ quý hiếm mà lòng vẫn thấy vui mừng khôn xiết!.

Khi biết đến internet. Đó cũng là khi tôi biết đến những tiệm sách cũ online. Trước là để lướt qua cho biết, dần dà mỗi ngày không ghé vào xem các trang mạng sách cũ lại đâm ra thấy nhớ. Có khi, sáng mới thức dậy đã háo hức mở máy vào xem hôm nay chủ tiệm sách cũ online có giới thiệu cuốn sách nào mới không. Rồi chúng tôi, những người đam mê sách cũ ngẫu nhiên biết nhau qua mạng, nhóm họp lại thành hội, thành nhóm, say sưa bàn luận, kẻ mua người bán.

Những khi ngồi trong một quán vắng uống cà phê, khi nằm trên xe hay rảnh rỗi ở nhà… Cầm một cuốn sách cũ trên tay thấy gần gũi chẳng khác gì đang ở bên một người bạn thân. Mỗi cuốn sách cũ lại là một quá khứ, một kỷ niệm ùa về trong trí nhớ. Lật giở, nâng niu từng trang sách cũ như  được tìm về một chốn bình yên, được đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Và rồi lòng lại dấy lên một nỗi niềm trăn trở: trong nhịp sống ngày càng trở nên vội vàng, không biết mai này có còn ai biết trân quý những trang sách cũ hay không…



Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục