-          Đi đi! Đứng ám mãi, ai mà bán được.

-Tiếng nói làm Trinh giật mình, ngoái nhìn lại.

-Người đàn bà phốp pháp, mặt đậm phấn son, một tay chống nạnh, một tay rẩy rẩy xua đuổi một em gái đang đứng nhìn dán mắt vào những nhành hoa vải đủ màu sắc sặc sỡ trong quầy hàng. Người chủ sạp hàng chẳng lạ lẫm gì với Trinh ở cái chợ bé bằng bàn tay của xã vùng cao này. Nhưng em gái?... Thùy! Học trò cũ của Trinh đây mà!

-Trinh quay lại, tấp vào quầy hàng. Người chủ đon đả:

-- Cô giáo! Cô mua gì? Đủ loại mặt hàng phục vụ cho ngày Nhà giáo. Quay sang Thùy.

-- Đi đi! Con nhà ai mà lỳ quá!

-Phân bua với Trinh:

-- Cô xem, nó có hai ngàn mà đòi mua hoa đẹp. Tôi thấy thương bán rẻ cho mấy nhành hoa xấu nó không chịu. Con nhà ai mà kỳ cục, tặng rồi cũng vứt chứ ăn uống gì được đâu mà kén với chọn.

-Trinh nhìn học trò cũ. Thùy rời mắt khỏi những nhành hoa, vòng tay, cúi đầu:

-- Thưa cô, em chào cô!

-Chào cô giáo xong, Thùy mở những ngón tay nhìn tờ giấy bạc 2.000 đồng cuộn tròn, luyến tiếc nhìn những nhành hoa lần nữa rồi dợm bước…

-Cử chỉ của Thùy trong thoáng chốc đã làm Trinh xúc động. Hai má ửng đỏ, ánh mắt thèm thuồng, sự im lặng chịu đựng lời xua đuổi và phải chấp nhận rời xa ước muốn của em làm cô gợi nhớ một thời chưa xa của tuổi học trò… Cũng những đồng tiền hiếm hoi từ mót lá chuối hay tàu môn đem bán, cũng những bông hoa giả như có chứa mật ngọt quyến rũ những con ong học trò, niềm vui được tặng hoa cho cô, thầy kèm những lời chúc bắt chước y hệt nhau nhưng xuất phát tự đáy lòng… Trinh giơ tay ngăn Thùy lại:

-- Em đợi tí! Nghe cô bảo. Sao em không mua hoa xấu cho rẻ hơn?

-Thùy ngước nhìn cô giáo, ánh mắt long lanh đáp:

-- Thưa cô, mẹ dạy khi tặng ai vật gì thì phải chọn vật xinh đẹp, tươi tốt như lòng mình nên em không thể mua hoa xấu tặng thầy được ạ.

-Lời đáp của Thùy làm dấy lên trong lòng Trinh niềm vui và tự hào về cô trò nhỏ trước người chủ quầy hàng. Trinh trìu mến hỏi Thùy:

-- Em ngoan lắm! Em muốn mua hoa nào?

-- Thưa cô, hoa này ạ!

-Mua hoa xong, Trinh dắt Thùy ra chỗ gửi xe nói:

-- Cô tặng em hoa này để tặng thầy, còn hoa này, cô tặng em vì sự ngoan ngoãn, biết vâng lời mẹ dạy. Cô chúc em mãi ngoan, học giỏi.

-Thùy ngần ngừ không dám nhận. Trinh trấn an:

-- Cô biết em nghĩ gì rồi. Em sợ mẹ mắng khi chưa được phép mà nhận quà của người khác phải không? Không sao! Cô giáo cũng như mẹ, cô không dạy em làm việc xấu. Mẹ sẽ không mắng em đâu. Em cầm đi rồi lên xe cô chở về nhà.

-Trên đường về, Trinh nhớ lại mục đích đến chợ sáng nay. Cô định đi chợ mua ít quà. Đã hẹn bạn sáng mai đi thăm thầy cũ. Thôi thì chở cô bé về rồi đáo lại chợ vậy. Chiều nay phải ở nhà đón học trò đến thăm cô giáo.

-Từng tốp học sinh đến thăm, tặng quà cô giáo ở nhà riêng. Các cô cậu cứ đùn đẩy nhau lên trước gần cô giáo; không dám nói lớn, cười lớn; cố tỏ ra chững chạc dù ánh mắt không chịu nhìn yên một chỗ. Nhưng Trinh biết, chỉ chốc lát nữa thôi, các cô, cậu sẽ xả hết ga hò hét…

-Thùy cũng đến nhưng cô bé không mang theo những hộp quả hay những nhành hoa mà chỉ cầm một quyển vở bọc giấy báo láng. Khi các bạn đã tặng quà, chúc cô giáo xong, Thùy nâng quyển vở bằng hai tay đến trước cô giáo thưa:

-- Thưa cô, hoa cô tặng em, em đã tặng mẹ em, ghi nhớ công ơn mẹ đã cầm tay em tập viết những chữ đầu tiên. Đây là quyển vở tập viết đẹp nhất của em nhờ cô rèn, em đã đạt giải trong dịp thi viết chữ đẹp của học sinh tiểu học ở cấp huyện năm ngoái. Em tặng cô, thể hiện lòng ghi nhớ công ơn cô của em. Em chúc cô sức khỏe, có được nhiều học trò ngoan.

-Thật quá bất ngờ! Trinh xúc động đón nhận quà tặng của cô học trò cũ. Cả mấy chục em học sinh đang nói cười ồn ào bỗng im phắc trước lời nói và quà tặng của Thùy. Các em quá ngạc nhiên. Trinh nhận ra điều khác lạ ở thái độ và hiểu tâm trạng các em. Tính nghề nghiệp trỗi dậy khi cô nghĩ đến một đề tài giáo dục các em thông qua quà tặng của Thùy…

-Cầm quyển vở làm quà của Thùy trên tay, Trinh miên man nghĩ… Mong muốn lớn nhất của người thầy còn gì hơn là sự thành đạt của học trò. Cô đã dạy các em lúc ban chiều như thế. Quà tặng của cô khi đến thăm thầy giáo cũ vào sáng mai sẽ là gì?

-Một ý tưởng lóe lên trong đầu khiến Trinh như thấy được nụ cười mãn nguyện trên môi thầy.

 

 

                                                    Truyện ngắn của Trần Xuân Thụy

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục