Dệt lanh tại Hợp tác xã Hợp Tiến (xã Lùng Tám) Vậy mà lãnh đạo huyện Quản Bạ, Hà
Giang lại khơi khơi mách chỉ: Tiếng thoi của Hợp tác xã (HTX) dệt vải lanh
dân tộc Mông ở Lùng Tám đã "vượt Cổng Trời”, lan xa!...
Nỗi thất vọng ùa về; giọng oải ợt,
tôi hỏi cốt cho qua chuyện: - Bà ơi! Nghệ nhân Vàng Thị Mai, Chủ nhiệm HTX
dệt vải lanh có nhà không? Bà dừng tay, giọng sởi lởi: - Em là Mai. Chủ nhiệm
HTX dệt lanh đây. Các bác định cất hàng gì?
Bất ngờ, tôi thầm thốt lên:
"Giời ạ! Thì ra đây là cơ ngơi "vượt Cổng Trời” ra thế giới của vùng cao
nguyên đá Đồng Văn danh tiếng ư?". Biết lý do, Chủ nhiệm xăm xắn mời lên
phòng khách, cũng là nơi trưng bày sản phẩm tạo ra từ lanh. Bốn phía phòng
giăng giăng buông thả từ mép trần xuống chớm thềm là những tấm vải lanh
nguyên khổ xếp lớp lên nhau đủ loại sắc mầu dân dã, nhã nhặn của núi, của
rừng. Nửa ngoài gian phòng phía cửa chính láng xi-măng, nửa trong lát gạch,
khoảng giữa nền người ta kết nối dúm tụm các rễ cây rừng theo hình chiếc nơm,
lởm chởm những móc, những ngoặc, những khèo để treo, để ngoắc đủ loại túi,
ví, mũ mãng, váy, áo... khiến tôi bụng lại bảo dạ: Nghèo quá. Vá víu quá. Thế
này mà người ta cũng hình tượng hóa, âm thanh hóa là vượt Cổng Trời vang xa,
lan xa!...
Cửa phòng trưng bày mở hết cỡ.
Khách tây, khách ta từ xe to, xe nhỏ ùa vào... khiến cuộc chuyện của chúng
tôi liên tục bị ngắt quãng, bởi chủ nhà phải trả lời, phải nhắc nhở nhân viên
dẫn khách xem vải, nhận hàng... Hai du khách châu Âu một nữ, một nam cất lời
xin phép rồi đi vào gian trưng bày sản phẩm, khép chân, quỳ xuống, chắp đôi
bàn tay đưa lên quá đầu, gập người, vái đủ ba vái... Thấy lạ, tôi hỏi Chủ
nhiệm: "Sao họ lại làm như thế?". Chủ nhiệm thản nhiên: "Rất
nhiều trường hợp tương tự. Người châu Âu chỉ đặt hàng, nhận hàng khi biết rõ
các công đoạn tạo ra sản phẩm truyền thống thật sự thủ công, không bị hóa
chất tác động. Đôi vợ chồng này suốt mấy ngày nay xuống các tổ, nhóm sản xuất
xem soi cách thức trồng lanh, thu hoạch, tước sợi... tất tần tật hơn 40 công
đoạn thủ công tạo ra vải lanh rồi mới trở lại đây!...".
Theo cái cách của khách hàng, chúng
tôi cũng "mục sở thị” cho rõ ngọn ngành, cho bõ công đêm ngày xe nằm, xe ngồi
rồi xe ôm từ Hà Nội vượt Cổng Trời tới đây... Quả vậy, đến rồi mới tỏ. 17 năm
trước, Lùng Tám là một trong số 12 xã nghèo khó nhất Quản Bạ. Nguồn sống duy
nhất là tra ngô trên hốc đá, cấy lúa một vụ ở những thẻo ruộng cheo leo nơi
sườn núi. Dệt lanh, dù là nghề đời nối đời gắn kết với phụ nữ Mông, nhưng
cũng chỉ để tự cung tự cấp. Không ít gia đình tha phương vì đói khổ... Thế
rồi, từ năm 2001, cuộc sống của người Mông ở Lùng Tám dần khá lên nhờ Vàng
Thị Mai thạo nghề dệt, với mong muốn giúp phụ nữ, dân bản thoát nghèo, nên đã
đứng ra lập HTX dệt lanh.
Trong ngôi nhà ba gian hai chái rất
đặc trưng của xứ sở cao nguyên đá, cụ Sùng Thị Cỏ, 93 tuổi, nghệ nhân vẽ sáp
nổi danh từng được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch tặng Bằng khen, vui vẻ nói
với chúng tôi về công việc thường ngày. Cụ bảo: "Xưa, việc vẽ sáp khi
có, khi không. Nay làm không hết việc. Vải nhiều. Cái đẹp cần nhiều. Vẽ nhiều
thì tiền nhiều. Mệt đấy nhưng mà vui!". Bàn tay dăn deo, bốn đầu ngón
chụm lại giữ chắc chiếc quản tre, chấm ngòi đồng vào sáp ong nóng chảy rồi vẽ
những hoa văn, họa tiết độc đáo, riêng biệt của dân tộc trên nền vải. Ngừng
tay, cụ giảng giải: "Ta vẽ sáp lên cả tấm vải này những hình, những họa
tiết mà mình ưng ý. Vẽ xong thì đưa vào nhuộm chàm vài lần rồi đem luộc để rũ
bỏ sáp. Hình và họa tiết vẽ sáp sẽ không thấm mầu, khi sáp rữa ra sẽ hiện
hình hoa văn trên vải. Mầu vải lanh không đanh sắc, rực rỡ, nhưng nền nã, nhã
nhặn, tự nhiên của cây rừng lá núi là do vải được nhuộm bằng mầu nhựa cây,
củ, quả, hoa, lá lấy lên từ đất, chắt ra từ rừng, nên người tứ xứ rất ưa
chuộng!". Nghe thêm chuyện từ cụ Lù Thị Bi, 73 tuổi, cụ Giàng Tảo Mải,
103 tuổi, những nghệ nhân gạo cội cả đời miết mải truyền nghề cho lớp lớp thế
hệ dân bản càng thấu hiểu vải lanh, thổ cẩm truyền thống kết bện trong từng
sợi vải đường thêu hết thảy đều bằng công sức, tâm đức và đôi bàn tay tài hoa
của người phụ nữ Mông. Bởi thế, thiên hạ mới đổ về đây chiêm nghiệm sinh lòng
nể trọng, mến phục đức hạnh cần mẫn của dân bản Lùng Tám.
Cuộc chuyện với Chủ nhiệm Vàng Thị
Mai chan chan nỗi niềm: "Mình lập HTX dệt chỉ nhằm góp sức với địa
phương làm bớt đi sự đói nghèo, khi mà Lùng Tám vốn có nghề truyền thống làm
vải lanh, có nguyên liệu sợi tại chỗ, lao động nữ dôi dư. Cái chưa có, cần
phải học ấy là cách quản lý lao động theo nhóm, theo tổ; cách thức làm sổ
sách; giới thiệu sản phẩm và tìm kiếm thị trường. Vạn sự khởi lập phải là
vốn, thì mình chỉ có 13 triệu đồng; trụ sở HTX với cơ ngơi tàm tạm này là
mình cho mượn. Ngày đầu với 20 lao động nữ tình nguyện tham gia. HTX bao tiêu
sản phẩm vải, theo quy định 50.000 đồng/m (khổ 50 x 100cm). Đang đà tiến
triển thì xảy ra sự cố: Vài ba chị bị chồng bạo hành; bị cha, ông ngăn cản.
Cái lý của họ là đất ít phải để trồng ngô lấy cái ăn. Dệt vải chỉ thêm thắt
cho cái mặc!"...
Sự tình khiến Chủ nhiệm cùng cán bộ
xã đôn đáo đến tận nhà để vận động, giải thích cho ra nhẽ. Sau đấy, Vàng Thị
Mai bươn bải đem những tấm vải lanh dệt được, những thứ hàng làm từ lanh như
khăn quàng, khăn trải bàn, váy, áo, ví, túi xách, tranh treo tường... về Hà
Nội mời chào, rao bán. May mắn, người phố phường sành điệu, tinh tường; và
nhờ cái duyên giao tiếp thật thà cho nên công sức bà Mai bỏ ra không uổng. Có
tiền, Chủ nhiệm lo ngay việc "trả lương”. Hầu hết lao động có "lương” 700.000
đồng/tháng. Để khích lệ, Chủ nhiệm mời các ông chồng đến nhận "lương” thay
vợ. Có người từng cư xử không phải với vợ... nay tay run run đếm tiền, nước
mắt trào ra... bởi số tiền thời ấy với họ là quá lớn. Nay thì khác, thu nhập
của mỗi xã viên đã là 3 triệu đồng/tháng. Cá biệt, có nhà thu tới 40 - 45
triệu đồng/năm. Làm tốt, sản phẩm tạo ra nhiều thì hưởng nhiều. Coi như cũng
là cái cách "khoán sản phẩm”!...
Một công đoạn sản xuất vải lanh
truyền thống ở xã Lùng Tám (huyện Quản Bạ, tỉnh Hà Giang). Chủ nhiệm xởi lởi, tự tin: "Bây giờ, HTX dệt của mình đã có 300 lao động. Trong đó có cả lao động nam lo việc sửa chữa, vận chuyển. Ngoài ra, còn thu hút một số cháu nhỏ, nhà nghèo, ngoài giờ học làm thêm việc se sợi, nối sợi, sáng tạo mẫu thêu với sự hỗ trợ của các nghệ nhân. Tới năm 2020, HTX sẽ có 400 lao động. Hiện 100 lao động chuyên sản xuất hàng từ lanh phục vụ khách du lịch và xuất khẩu, như túi xách, các loại váy, áo, ví, khăn, xà cạp, mũ, vỏ ghế máy bay các cỡ cho hàng đặt của các nước châu Âu!"... Chủ nhiệm chuyển giọng như cốt để
chúng tôi hiểu, rằng tiếp cận thị trường luôn là công việc đầy cam go. Thông
qua sứ quán các nước châu Âu tại Việt Nam, từ năm 2010 - 2016, bà được mời
tham gia Hội chợ Phụ nữ năng động sáng tạo thế giới tại thủ đô Brúc-xen (Bỉ);
tham gia các sự kiện thời trang thế giới tại Pa-ri (Pháp), Rô-ma (I-ta-li-a),
Pra-ha (Séc); tham gia Hội chợ Trình diễn làng nghề truyền thống của Liên hợp
quốc tại Nhật Bản với sự tham gia của 160 nước. Nhờ vậy, khách hàng nước
ngoài lần lượt tới Lùng Tám cất hàng và đặt hàng lâu dài. HTX may mắn trả hết
nợ. Gia cảnh nghèo khó của hàng trăm gia đình vợi dần; nhà mới, phương tiện
nghe nhìn, nếp sống văn hóa dần tăng tiến làm nền cho làng văn hóa du lịch
cộng đồng mai này... Bà Vàng Thị Mai được Nhà nước công nhận là Nghệ nhân dân
gian được Tạp chí Forbes Vietnam bầu chọn vào danh sách 50 phụ nữ Việt Nam có
tầm ảnh hưởng nhất trong năm 2017.
Hỏi về hướng đi tới, bà Vàng Thị
Mai cẩn trọng: "Muốn đàng hoàng, đĩnh đạc thì phải có vốn to. Đó là cái
khó muôn thuở, vì HTX là tập hợp của các tổ nhóm sản xuất nhỏ lẻ trong dân.
Dẫu là thế thì chúng tôi cũng phải kết nối mở rộng để có quy mô lớn hơn, để
ngày ngày sản xuất ra được vài nghìn mét vải; để tiếp cận thị trường, quảng
bá sản phẩm, bán hàng qua mạng… Vải lanh và hàng thổ cẩm là tinh hoa văn hóa
của dân tộc Mông. Quảng bá tinh hoa cũng là cách để thúc đẩy kinh tế phát
triển!...". Rồi bà nở nụ cười roi rói, đầy tự tin!
TheoNhandan
|