(HBĐT) - Bao đời nay, với "Tam Sơn, Tứ hải, Nhất phần điền” đã tạo nên hình hài đất nước ta. Nói về đất nước, dân ta cũng chỉ dùng hai thành tố non sông là đủ. Như vậy sông đóng vai trò chính tạo nên hình hài một vùng quê, một xứ sở, một quốc gia. Từ điển tiếng Việt ghi: "Sông là dòng nước lớn bắt nguồn từ núi chảy ra biển hoặc vào dòng sông khác”. Cũng như nhiều vùng quê trên đất nước, Hòa Bình có những dòng sông tạo nên "rường cột cho mình "với những đặc trưng riêng. Ngoài các sông lớn chủ yếu ở bốn Mường còn có một số sông nhỏ khác.


Những sông lớn có sự tương đồng về tên gọi. Không biết tự bao giờ và ai là người đã đặt tên cho những dòng sông: sông Bưởi, sông Bôi, sông Bùi, kể cả dòng sông Đà "độc bắc lưu” cũng có một tên khác là sông Bờ. Ngoài sông Bờ ra, các sông đều bắt nguồn từ những triền núi trong mường, các thung lũng lớn trở thành các lưu vực của sông. Lưu vực các sông này không lớn chỉ dưới 2.000 km2. Với chiều dài các sông không quá 200 km, chạy theo hướng tây bắc - đông nam để rồi hòa vào các dòng sông khác hợp sức tìm ra với biển.

Không đâu như ở vùng mường, sông chảy men theo những chân núi, lẩn khuất bên những xóm, bản, chịu thương, chịu khó như những người dân bản xứ. Hai bên những bờ sông là những triền ruộng bậc thang, những bãi mía, vườn cây trái, bãi bằng làm áng còn, những bánh xe nước cót két ngày đêm, cối giã gạo thâu đêm, suốt sáng. Theo năm tháng sông tự bồi đắp những bưa bằng làm nên mùa màng "Bông cơm trái lúa” nuôi sống bao đời người.

Vùng thượng lưu các dòng sông trong mường tạo nên những nét đặc trưng riêng, rất khiêm nhường, trong lành và thanh sạch. Từ ngàn xưa, vùng đầu nguồn thường xuất hiện những người con gái rất đẹp, nước da nõn nà, mái tóc thướt tha… Phải chăng con người ở đây được tắm gội nước đầu nguồn từ đời này qua đời khác? Hạ du những dòng sông này là vùng bán sơn địa nên lòng sông rộng hơn, sâu hơn, nước chảy chậm lại. Đây đó đã xuất hiện những bãi bồi, lác đác những chiếc thuyền nan của người dân đi đặt lờ, thả lưới. Nước sông dồn tụ phù sa về tạo nên những bãi cát đen, cát vàng cho con người, như một sự dâng hiến hào phóng bao đời nay.

Trước kia vùng hạ du sông rộng và sâu hơn nên là đầu mối giao thương với vùng châu thổ Bắc Bộ. Lâm thổ sản từ vùng mường theo bè mảng về xuôi, hàng tạp hóa, đồ gia dụng lên với miền ngược theo những thuyền buôn. Từ đó, hình thành nên các chợ ven sông: sông Đà có chợ Thầy, chợ Pheo, chợ Bãi Vĩnh, chợ Bờ; sông Bùi có chợ Đồn; sông Bôi có chợ Bo, chợ Gò Chè; sông Bưởi có chợ Lâm Hóa, chợ Trào… Ngày nay, hệ thống giao thông đường bộ phát triển nên việc giao lưu trên sông đã thưa vắngrất nhiều nhưng sông vẫn cần mẫn làmnhững công việc từ ngàn xưa, từ đó khẳng định vị thế của mình trước thế giới tự nhiên nói chung và con người nói riêng.

Sự song hành giữa con người và dòng sông ngày càng bộc lộ những xung đột mang tính thời sự, vì thế nhiều người, nhiều quốc gia đã nhận rõ mối quan hệ tương hỗ, có đi có lại giữa người và các dòng sông. Có thời chúng ta lầm tưởng "Sông bao nhiêu nước cũng vừa…” cho dù có lúc lại chợt nhận ra "tràn bờ, lở bãi”. Sông với người không chỉ còn là những kỷ niệm đẹp mà ngày càng có thêm những trang buồn cho lịch sử của sông, song nhiều người vẫn lầm tưởng lỗi tại dòng sông.

Hầu hết các dòng sông ngày nay đã cạn kiệt nguồn thủy sản. Đôi bờ sông, lưu vực sông đã giảm đi các thảm thực vật, nhiều nơi bị bồi đắp tác động đến dòng chảy gây nên ngập úng khu vực. Việc khai thác cát, sỏi không đúng quy hoạch, quy trình cũng tác động đến dòng sông. Nhiều dòng sông lớn được xây dựng các nhà máy thủy điện. Con người đã chinh phục các dòng sông này, mang lại lợi ích nhiều mặt cho đất nước. Mặc dù đã bị chinh phục, sông vẫn là một chỉnh thể, do đó cần được con người ứng xử sao cho thỏa đáng, không những phía đầu nguồn mà cả phía hạ du để dòng sông tồn tại bền vững trên con đường vô địnhtìm ra với biển.

Tôi may mắn được đặt chân tới nhữngnơi khởi nguồn các dòng sông trong mường, kể cả sông Đà. Để được mang tên sông, nó đã phải chắt chiu bao nguồn mạch trong suốt mùa khô và vật vã trong những ngày mưa lũ, tạo nên vóc dáng cho mình. Ngồi viết những dòng này, phía sau tôi là những dòng sông trong mường lặng lẽ về xuôi, hợp lưu với sông Đáy, sông Hoàng Long, sông Mã… để ra biển cả mênh mông. Trước mắt tôi, ngoài kia là hạ du sông Đà, sau nhiều ngày mưa lũ đã phải mở cửa xả đáy ở nhà máy thủy điện Hòa Bình, sông lấm lem, rã rời xuôi dòng. Rất gần là những tập sáng tác của nhiều thế hệ tác giả, trong đó có hàng trăm tập thơ mà bạn bè đã đề tặng tôi. Hầu hết các tác phẩm đó đều có tên các dòng sông trên đất nước mình. Sông là nguồn cảm hứng vô tận của thi ca và chính thi ca đã làm cho nhiều dòng sông rạng rỡ, lung linh, sống mãi trong tâm hồn con người.

Một dòng sông không biết đã và sẽ đi qua bao đời người? May mắn thì mỗi người chúng ta có được vài ba dòng sông hoài niệm. Sông thì vô tư hào phóng và cần mẫn vì con người, nhưng quyền ứng xử thì chỉ phía con người chúng ta. Để kết thúc bài viết này, mời bạn đọc nghe mấy vần thơ trong bài thơ Đôi bờ của tôi "Xin người chớ bỏ dòng sông/Mà về phố thị rỗng không lòng đò/ Còn người còn có đôi bờ/ Còn đôi bờ mới hẹn hò lứa đôi”.

 

Tùy bút của Đinh Đăng Lượng

 


Các tin khác


Mưa thời con gái

(HBĐT) - Mưa xối xả như cái vòi hoa sen mà gã chồng tôi ngày trước hay quên chuyển chế độ trong toilet khi tôi vào rửa tay. Dãy phố đang sầm uất bỗng bất lực nhìn nước mưa tràn trề từ mái nhà xuống đường, xuống miệng cống. Mưa. Bốn mươi tuổi cũng đâu ngờ được mưa lúc nào. Vẫn quên mang theo mấy cái áo đi mưa, vẫn quên nhìn cơn phía núi xa để gọi chuyến taxi chỉ tốn mấy chục bạc cho ba mẹ con.

Ký ức xanh

(HBĐT) - Cỗ xe ngựa cũ kỹ màu thời gian chợt đưa anh đi về cuối con đường, nơi có thể ngắm ngã ba sông. Nắng cuối ngày đã nhạt dần trên các triền đê. Nhưng phía xa kia, dưới tán phượng hồng rực, đám học sinh đang chí chóe vừa trêu nhau, vừa chụp ảnh lưu niệm. Màu áo trắng học trò… tinh khôi, sáng trong. Anh bỗng thở dài khi nhìn sang bên kia sông… Nhà người ấy còn ở đó hay đã chuyển nơi nào?

Dốc Cun

(HBĐT) - Miền núi nước ta có nhiều đèo, dốc. Nếu đèo là đường đi qua ngọn núi thì dốc là đường đi lên, xuống giữa hai đầu cao, thấp của một ngọn núi. Dốc Cun có những nét đặc trưng khá nổi tiếng của xứ Mường nói riêng, vùng Tây Bắc Tổ quốc ta nói chung.

Đi dọc đất Mường

(HBĐT) - Đứng giữa đất Mường, ta cảm nhận rõ những điều thiêng liêng và huyền diệu bởi đâu đây vẫn còn những dấu tích được nhắc đến trong những áng mo. Tiếng chiêng ngân vang kể cho ta nghe những điều bí ẩn trên mảnh đất này. Nhưng, xứ sở này cũng vô cùng bình dị và mộc mạc như bông lúa chín vàng dưới chân núi Cột Cờ, ruộng vườn biếc xanh bên dòng sông Bôi, những mái nhà sàn yên ả trên đất Mường Vang... Thật khó để lý giải về cội nguồn văn hóa của một dân tộc.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục