Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Trong nắng sớm, không khí hiền hòa, dễ chịu của mùa Xuân căng đầy lồng ngực, tâm hồn ta như nhẹ nhàng, lâng lâng cảm nhận từng bước đi của một mùa Xuân mới. Bầu trời Xuân trong hơn điểm thêm cánh én liệng bay theo gió đón bình minh. Chúng hót lên tiếng rộn ràng, xốn xang như mời gọi, bừng lên sức sống. Tiếng hót trong trẻo như thể đánh thức cây cối đâm chồi nảy lộc mà trước đó mùa Đông chúng rỉ ri trong yên lặng. 
Mùa Xuân đang trải thảm, cùng bản giao hưởng lướt nhẹ nhàng trên khắp con đường làng, vào từng ngõ phố. Những làn mưa bụi lất phất nghiêng trong gió rắc hạt long lanh trên chồi biếc non tơ. Cành hoa đào trước sân bung nở những nụ hoa cuối cùng để lộc non đua nhau biếc xanh. Tất cả trở nên lung linh, màu nhiệm dưới ánh nắng vàng ấm áp cùng làn gió Xuân. Cái rạo rực của không gian trời đất, cái rộn ràng của những âm thanh hoang dã, tiếng lách tách bật vỏ của chồi non, cái xôn xao của gió ngàn… tất cả đều bừng lên sau giấc ngủ dài của mùa Đông.
Ở thành thị và miền quê, mọi thứ đều thay đổi không chỉ thiên nhiên mà con người cũng đổi khác. Mùa Xuân cho tâm hồn người lâng lâng, như trẻ lại với niềm hy vọng tràn đầy. Những bước chân đi trong ồn ã phố thị không còn vội vã, mà khoan thai, dịu dàng trong mùa Xuân đầy niềm hứng khởi và tin yêu. Những bàn chân trần thô ráp đi trên cánh đồng xôn xao với niềm tin về một mùa vụ bội thu. Tiếng nói cười trong Xuân sớm rộn vang cả đường làng. Đi trong mưa Xuân lất phất, giăng mắc bụi mờ, thoảng hương trầm phảng phất bay ra từ ngõ nhà ai dẫu là người nông nổi đến mấy cũng thấy lòng lắng lại, nhẹ nhàng yên tĩnh hơn. Cứ thế, mỗi mùa Xuân đến là lòng ai cũng rạo rực, nhẹ nhàng đến lạ. Sự tươi mới của mùa Xuân là điều hiện hữu ở đâu cũng thấy, mới trong từng khoảnh khắc, mới trong từng nhịp bước chân mỗi người.
Bàn chân xôn xao bước xuống cầu thang của những thiếu nữ đang độ trăng tròn hẹn nhau đi chơi hội mùa Xuân với niềm hy vọng về một tình yêu đôi lứa sẽ chớm nở trong mùa Xuân cũng khiến cả xóm núi như tươi vui, rạng ngời. Những nét mặt tươi tắn, e ấp hồng lên trong nắng sớm ban mai hòa vào dòng người đi xem hội. Nụ cười chúm chím, ánh mắt long lanh như giọt sương buổi sớm làm bao chàng trai bản mê say. Hương của núi rừng, hương xuân và nụ cười trong từng ánh mắt như hòa quyện vào nhau tạo ra sức hút kỳ lạ của người thiếu nữ. Trong nhộn nhịp của không khí lễ hội, chàng trai bắt gặp ánh mắt ngại ngùng của cô gái làng bên mà mình đã thầm thương bấy lâu. Cả mùa Xuân như bừng lên sức sống, hoa đào, hoa ban thắm trên khuôn mặt hai người. Và mùa Xuân năm sau, lại có người bước xuống cầu thang với những cảm xúc trào dâng, một niềm hy vọng mới khác với mùa Xuân năm trước. Bước xuống cầu thang nhà mình để bước lên chín bậc tình yêu nhà người. 
Mỗi khi trời chuyển sang Xuân ấm áp, mọi người đều bận công việc của mình. Việc đầu tiên bố tôi làm là dỡ bỏ tấm bạt che chuồng trâu. Bố đã mất nguyên một buổi căng buộc để giữ ấm cho chúng trước khi trời vào Đông. Không khí của buổi sáng mùa Xuân ấm áp ùa vào trong chuồng, chú nghé con thích thú đứng dậy đón làn nắng sớm, thò mũi ra ngoài ngửi làn gió Xuân dễ chịu từ cánh đồng. Chỉ đợi lúc bố mở cửa, cả mấy mẹ con chúng chạy ùa ra ngoài, sang bên hông nhà và tiến thẳng ra bãi cỏ sau vườn. Có lẽ điều đầu tiên trong ngày Xuân mới chúng cảm nhận được đó là mùi cỏ non, bởi suốt một mùa Đông dài thức ăn của chúng chỉ có cây chuối, cây ngô thô ráp, những cọng rơm khô không mùi vị. Trong nắng Xuân, nhìn đàn trâu thỏa thê gặm cỏ non, tiếng mõ lóc cóc quen thuộc mới thấy thật yên bình. 
Mùa Xuân chính là khúc hát ru ngọt ngào của tia nắng ấm và những hạt mưa dành cho vạn vật. Chính vì thế, sau lễ hội Khai hạ kết thúc, mẹ tôi lại lấy trên gác bếp những hạt giống chọn từ mùa vụ năm trước được đựng trong quả bầu khô và bắt đầu mùa gieo hạt. Trong mấy ngày gieo hạt, trên cánh đồng nước cạn cũng như các vạt đồi nương luôn hiện hữu tiếng nói cười vui vẻ của mọi người trong xóm. Tôi còn nhớ hồi nhỏ mỗi lần đi gieo hạt, tôi lại cau có vì nỗi ra đồng mà không có bạn để đùa nghịch mỗi lúc nghỉ ngơi, nhà chúng nó hầu như đi gieo vào buổi sáng. Có lần tôi hỏi mẹ, sao lại gieo hạt vào buổi chiều mà không phải buổi sáng như hàng xóm? Mẹ tôi cười, một lát sau mẹ bảo: "Gieo hạt chính là ta gieo sự sống, gieo niềm hy vọng, con sẽ cảm thấy vui hơn, hạnh phúc hơn khi con nghĩ trong thời khắc của ngày dần buông, mọi thứ như đang khép lại, đang dần chìm vào bóng tối, mình lại đang nhen lên một mầm sống. Rồi ngày mai những mầm xanh sẽ nhú lên sau đêm dài”.
Giờ nghĩ lại mới thấy hình ảnh mẹ tôi   trong buổi chiều hôm đó thật đẹp, khoảnh khắc ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu xuống khuôn mặt rạng ngời hy vọng của mẹ. Bóng tối dần buông xuống, mẹ vẫn cần mẫn tra hạt với niềm tin bừng trên khuôn mặt, những hạt giống kia vượt qua bóng tối để ngày mai nảy mầm xanh tươi đầy sức sống. Mẹ gieo mùa Xuân, gieo hy vọng tràn đầy. Với tôi, mùa Xuân mang đến cho đất trời sự tươi mới, còn mẹ luôn mang về mùa Xuân ấm áp cho những đứa con của mình.
Một mùa Xuân nữa lại đến mang theo nắng ấm nhẹ nhàng và luồng sinh khí mới. Sức sống mãnh liệt của thiên nhiên khiến lòng người như quên đi bao muộn phiền, vất vả của năm cũ để cùng với đất trời bước vào một năm mới tươi sáng, đầy niềm tin và hy vọng.


 Tản văn của Bùi Đức Thắng

Các tin khác


Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Dòng thương nhớ ngày đông

Không chỉ là một dòng sông thông thường, dòng chảy thân thương ấy dường như từ lâu đã thành dáng, thành vẻ và thành hồn của cả mảnh đất và con người nơi đây. Một lúc nào đó đầu Đông, liệu rằng có ai là người con của vùng đất này ở nơi xa mà chẳng nhớ, chẳng thương và bâng khuâng nghĩ tới mảnh đất nuôi mình khôn lớn với con sông Đà mềm mại chia đôi bờ.

Câu ví Mường xanh mãi

Đại đội 9 hành quân từ Mãn Đức Tân Lạc lên đến Lũng Vân đã 4 giờ chiều. Đường xa, đèo dốc chênh vênh nhưng ai cũng vui khi nhìn núi đồi nối nhau, bồng bềnh mây ôm đẹp đến quên mệt mỏi. Chúng tôi tìm được một bãi cỏ rộng để cắm trại, cả đơn vị tập trung đi kiếm củi, nổi lửa nấu cơm. Các mẹ, các đoàn thể ở Lũng Vân với tấm lòng thơm thảo, yêu quý bộ đội Cụ Hồ thời chiến, đã mang cho chúng tôi rau xanh, chuối tây... cả ngày hôm sau chúng tôi ăn không hết.

Đừng để bị phạt mới lo… chấp hành!

- Bác ạ! Đã ăn sáng chưa mà "thể dục” sớm thế? - Rồi chú! Chú vào bàn pha ấm chè đợi tôi chút. Rửa cho thằng Tùng cái xe. Mấy hôm rồi đi chở đất cho nhà ông Miễn san nền, bùn đất lấm lem bẩn quá.

Điều bất ngờ từ đêm đông

Truyện ngắn của BÙI HUY

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục