Sau chiến công dùng cung bắn hạ đại bàng cứu công chúa, không chỉ được làm phò mã mà Thạch Sanh còn được phụ vương ưu ái bổ nhiệm làm Giám đốc bệnh viện đa khoa (BVĐK) ở vùng "rừng xanh, núi đỏ”. Vốn chỉ quen với cung rìu, búa, nỏ, ngày đêm lặn lội trong rừng sâu, núi thẳm để săn bắt muông thú, giờ đây chễm chệ với cái ghế giám đốc khiến chàng tiều phu vừa mừng, vừa lo. Bởi làm giám đốc không chỉ là chủ tài khoản, quản lý, sử dụng có hiệu quả các thiết bị y tế và tài sản khác trong bệnh viện, đào tạo nâng cao trình độ chuyên môn cho nhân viên mà còn phải nghiên cứu khoa học, quyết định về công tác tổ chức cán bộ theo thẩm quyền, chủ trì các buổi họp giao ban, hội chẩn, kiểm thảo người bệnh tử vong liên khoa hoặc toàn bệnh viện...

Vốn chỉn chu, thận trọng như lúc đi đặt bẫy trong rừng, việc điều hành bệnh viện của Thạch Giám đốc khá trôi chảy. Sau thời gian bị một vài phần tử cơ hội lôi kéo, Thạch Giám đốc chẳng mấy để ý đến nhiệm vụ chính của bệnh viện là chăm sóc, bảo vệ sức khoẻ bệnh nhân mà chỉ để tâm vào xây dựng cơ bản, đấu thầu thuốc và vật tư y tế, móc nối với các đối tác để "xã hội hóa” việc lắp đặt thiết bị, máy móc nhằm có "của ăn, của để”...Vậy là 12 điều y đức cũng bị Thạch Giám đốc và thuộc hạ quên lãng. Y bác sỹ, điều dưỡng viên các khoa luôn có thái độ phân biệt đối xử với các bệnh nhân, lạm dụng nghề nghiệp gây ra phiền hà cho người bệnh và gia đình bệnh nhân. Nhiều trường hợp cấp cứu việc chẩn đoán và xử trí lờ đờ, chậm chạp, thậm chí còn đùn đẩy người bệnh giữa khoa nọ với khoa kia. Có bác sỹ kê đơn cho người bệnh những loại thuốc kém chất lượng, không đúng yêu cầu và mức độ của bệnh. Không ít trường hợp y, bác sỹ, điều dưỡng viên rời bỏ vị trí khi đang làm nhiệm vụ theo dõi và xử trí các diễn biến của người bệnh để tụ tập rượu, bia, tá lả...

"Tin lành đồn xa, tin dữ đồn xa” khiến uy tín của Thạch Giám đốc và BVĐK vùng "rừng xanh, núi đỏ” sa sút nghiêm trọng và không ít lần bị triều đình nhắc nhở. Thậm trí phụ vương còn "đánh tiếng”: "Nếu không đảm đương được thì tự nguyện làm đơn xin thôi việc, trẫm sẽ hạ chỉ”.

Trước bối cảnh "ngàn cân treo sợi tóc”, Thạch Giám đốc chợt nhớ lời dăn của phụ vương ngày nào "Thần có thiêng hay không là nhờ bộ hạ”. Vậy là một cuộc họp đột xuất với các "quần thần” chủ chốt được triển khai nhằm "lấy lại chữ tín” của bệnh viện. Chẳng biết các quân sư hiến kế như thế nào, nhưng từ hôm ấy, Trưởng phòng Tổ chức cán bộ và Trưởng phòng hành chính BVĐK suốt ngày tất tả, ngược xuôi tìm thợ để chuyển cây, xây tượng, lắp đặt miếu thờ. Cũng chẳng biết do ai "xui khiến” mà nhiều thầy phong thuỷ đến tận nơi làm này, làm nọ để "thay đổi” hướng gió, hướng khí, mạch nước và cũng không ít thầy được mời đến để "hô thần nhập tượng”, "yểm bùa xua đuổi tà ma”. Để cho chắc chắn, Thạch Giám đốc mời cả thầy cúng với lỉnh kỉnh khăn áo, đàn ca, sáo nhị và huy động cả ô tô chở vàng mã, ngựa, hình nhân để lập đàn bái tế, dâng sao giải hạn...

Chi phí cho "âm binh” tốn đến vài tỷ mà hiệu quả chẳng thấy đâu, sự cố y khoa ở BVĐK vùng "rừng xanh, núi đỏ” vẫn liên tiếp xảy ra. Nào là bác sĩ quên gạc trong ổ bụng sau khi phẫu thuật, nào là sản phụ đang khoẻ mạnh tử vong ngay trên bàn mổ, nào là bệnh nhân tử vong trong khi tán sỏi...Y đức cũng ngày càng mai một, hàng loạt y, bác sỹ, điều dưỡng viên bị khởi tố vì trục lợi bảo hiểm.

Sau vụ đó, Thạch Sanh tự nhủ cứ âm thầm với con ong, con bướm trên rừng, con cá dưới nước là an toàn, vô tư hơn cả.


Đại Quang


Các tin khác


Tháng tám đong đầy nỗi nhớ

(HBĐT) - Tôi bắt đầu nhớ mùa thu của mình bằng những tháng tám trong veo, khi mà nắng mùa hạ đã lùi thật xa, cái oi nồng đã dịu bớt, bầu trời trong xanh lộ cả một vầng cao bát ngát. Tháng tám đi giữa đất trời thôi cũng thấy lòng mình nhẹ dịu, bồng bềnh như những đám mây xôm xốp đang lững lờ trôi.

Mưa thời con gái

(HBĐT) - Mưa xối xả như cái vòi hoa sen mà gã chồng tôi ngày trước hay quên chuyển chế độ trong toilet khi tôi vào rửa tay. Dãy phố đang sầm uất bỗng bất lực nhìn nước mưa tràn trề từ mái nhà xuống đường, xuống miệng cống. Mưa. Bốn mươi tuổi cũng đâu ngờ được mưa lúc nào. Vẫn quên mang theo mấy cái áo đi mưa, vẫn quên nhìn cơn phía núi xa để gọi chuyến taxi chỉ tốn mấy chục bạc cho ba mẹ con.

Ký ức xanh

(HBĐT) - Cỗ xe ngựa cũ kỹ màu thời gian chợt đưa anh đi về cuối con đường, nơi có thể ngắm ngã ba sông. Nắng cuối ngày đã nhạt dần trên các triền đê. Nhưng phía xa kia, dưới tán phượng hồng rực, đám học sinh đang chí chóe vừa trêu nhau, vừa chụp ảnh lưu niệm. Màu áo trắng học trò… tinh khôi, sáng trong. Anh bỗng thở dài khi nhìn sang bên kia sông… Nhà người ấy còn ở đó hay đã chuyển nơi nào?

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục