Nghe tiếng bước chân của thằng lớn đi học về, chị vội thoát nhanh. Nhưng vẫn còn liếc vào chân dung "chàng”: nụ cười rạng ngời, thân thiện bên bãi biển vắng. Nhìn mà dâng tràn tâm tư. Đấy như "ông lão”nhà mình: dân kỹ thuật cứng nhắc. Lúc nào cũng con số, ngày công, mác xi măng, công thợ, thép "fi” bao nhiêu… Chị, một người lãng mạn, từng thi trượt sư phạm ngữ văn sao lại lấy một ông như thế kia chứ. Một năm cũng chỉ tặng vợ đôi ba món quà nho nhỏ… Như chồng con bé bạn kia kìa. Quà ngập mặt. Ngày sinh nhật hoa và nến giăng khắp cầu thang. Chồng nó thiết kế đấy. Hôm ấy lão ấy cùng đi dự mà mặt đăm đăm như ghen tỵ chồng nó (Ừ, mà chuyện này chồng chị chưa biết. Con bạn ấy lại hay bị chồng đánh như cơm bữa. Chỉ được cái diễn là giỏi?!).Chưa kể "chàng ấy” trên mạng, người đâu mà lãng mạn, bay bổng. Từ ngày kết bạn, ngày nào cũng có đôi ba lời khen có cánh. À mà chàng làm gì nhỉ: đây, chuyên gia tâm lý viện H; kiêm biên tập thơ tình, ảnh nghệ thuật… Thảo nào. Mà nghe nói sao còn độc thân. Tầm này tuổi rồi… vẫn cô đơn à? Một chút tia hy vọng le lói, mong mạnh. "Chàng” hẹn gặp, sau đó có liên hoan, cà phê…
Lần gặp đầu ở thị trấn H, chị mặc bộ váy hồng nhẹ, khăn voan trắng. Chàng thư sinh, ca-ra-vát… Cuộc gặp quá hồn nhiên bên hồ vắng cùng bản nhạc khật khừ "Chuyện tình”. Tý tách bên ly cà phê và bữa ăn nhẹ có chút rượu vang. Chàng bảo: Tối nay phải có bài lục bát tặng em… Lúc thanh toán, chị tranh trả tiền, "chàng” yếu ớt gật đầu. Chai vang Pháp uống dở, chàng muốn cầm về. Có gì, khi đang bay bổng.
Lần hai… Chị lấy cớ đi họp lớp nên có thể vắng cả ngày. Mớ tiền bán hàng "on-lai” một tháng chị cầm theo. "Hôm nay, chúng mình gặp nửa ngày thôi… Buổi chiều, anh còn hội thảo mỹ thuật ở Viện M… Bản tham luận họ đặt”. Vẫn hoa, nhạc, rượu… cùng những lời có mây, gió. Đôi mắt đưa đẩy… Có tiếng chuông reo, chàng chạy ra ngoài nghe. Bước vào: "Căng quá, em à… Phải xử lý gấp món tiền ứng cho nhà xuất bản. Hồi ký của nghệ sĩ MM mà bán thì bộn tiền… Ngặt nỗi…”. Nàng nhanh nhẩu: Anh cần tiền để giải quyết việc lớn chứ gì? Ừ, họ thúc gọi. Đây anh cầm lấy. Anh đi 15 phút sẽ quay lại… Khiếp sao số anh vất vả thế. Lúc ăn cũng bận rộn. 15 phút… 20 phút, 30 phút trôi qua, món ăn trên bàn nguội ngắt. Ly rượu hồng thơm màu đã nhạt vị. Chị rời quán, chân tay rời rã. Sao thế "chàng” nhỉ. Bật mạng, vẫn trang của "chàng” đây. Đã kịp nhắn tin: Thật hối lỗi vì để người đẹp chờ. Thôi để lần sau anh bù nhé. Lần sau gặp ở đâu em, hỡi bông hoa bé nhỏ… Gặp nữa không? Chị thập thững ra lấy xe mà lòng như lửa đốt. Chị chợt nhớ rằng chiều nay phải cùng chồng đưa con đi chơi khu vui chơi bên sông. Thôi. Gặp… không… gặp…???
Bùi Huy