(HBĐT) - Tiếng đứa con gái của anh vang lên bên tai như một sự đánh thức về một điều gì đó tưởng như quá xa vời: "Trung thu năm nay… mà chẳng thấy bố ỏ ê gì. Con cứ chờ mãi, chờ mãi dài cổ ra”. Tiếng bà nội vọng từ ngoài vườn: "Thì mẹ cháu chẳng đã mua bánh, hoa quả về rồi đó thôi. Em con đã có đèn ông sao còn gì”. Vẫn tiếng đứa con gái nhõng nhẽo, kéo dài giọng: "Bố phải có quà riêng chứ. Gì thì gì con năm nay đã được chọn vào lớp chọn "xịn” của trường. Thành tích đó thưởng dịp Trung thu là đúng rồi”. 

Không cần hỏi, anh vẫn biết nó muốn quà gì rồi. Chiếc xe đạp điện mới chứ gì. Tiếng bà nội tiếp tục vang lên, rành rọt: "Đòi hỏi vừa thôi cháu. Không xem ti vi à, bao bạn ở vùng dịch Covid-19 còn phải đối diện với mất mát đó à. Người thân mất vì dịch, bản thân còn chưa được trở lại học bình kia kìa. Lớn rồi phải biết nghĩ…”. Lại phụng phịu rồi…

Ôi mẹ, lúc nào cũng khuyên nhủ con cháu đúng nơi, đúng lúc. Ừ, lại một mùa trăng, lại một mùa thu mát dịu lại về. Quê nhà đang vùng xanh, an toàn, nhưng nhiều nơi trên toàn quốc đang là "vùng đỏ, vùng cam” phải gồng mình chống dịch. Nếu mải vui quá, chả nghĩ đến ai thì thật không nên. Nhưng đêm qua, trăng tròn, đẹp, hiện hữu là có thật. Lên tầng thượng, ngắm vầng trăng đêm thì thật ngất ngây. Anh bỗng nhớ những con đường làng rợp bóng tre vào đêm thu; trăng sáng vằng vặc, tiếng thân tre kẽo kẹt ngoài bờ mương, gió thổi hào phóng ngút ngàn. Thời chưa có điện lưới, ánh trăng quê nhà nguyên bản sáng, soi đường cho mỗi bước chân về nhà, thắp sáng giếng nước, sân mỗi nhà; thắp lên những ước mơ, khát vọng của bao đứa trẻ. Cánh đồng lúa vào đêm được trăng tưới đẫm ánh sáng, rực lên như những thảm vàng, thảm bạc. Tuổi thơ… không thể quên nổi tiếng trống cà tùng… cà tùng dọc xóm trước Trung thu. Mà cả "tuần Trung thu” xóm làng rộn ràng bởi trống ếch, bởi các đêm tập văn nghệ của các bạn nhỏ trên sân nhà chị phụ trách đội. Mỗi buổi chiều, các bạn nhỏ quét dọn đường làng sạch sẽ. Sân kho hợp tác xã được trang hoàng. Buổi sáng ngày Rằm Trung thu, các gia đình đi quyên góp ủng hộ bánh trái cho thiếu nhi. Bánh kẹo thì không nhiều và phong phú như bây giờ, nhưng hoa quả thì nhiều, ngon, sạch sẽ. Đúng là "cây nhà lá vườn”. Nào chuối tiêu, bưởi đào, ổi chín, na, nhãn, hồng… Ngọt ngào và hấp dẫn. Đồ chơi (đèn lồng, mặt nạ…) cũng đều do các anh chị phụ trách và chính các bạn làm ra. Những "họa sĩ” nghiệp dư dù không làm ra những chiếc mặt nạ mang tính mỹ thuật cao, nhưng lại khá gần gũi với cuộc sống thường ngày với các hình ảnh chú Tễu, hình Tôn Ngộ Không, chú mèo, chú chó, chú lợn; mấy đứa con trai nghịch ngợm còn sáng tạo ra mấy cái mặt nạ kinh dị nấp vào đoạn đường tối dọa mấy chị, mấy bạn gái. Tiếng hét vì hoảng sợ và bước chạy kèm tràng cười khoái trá của bọn trẻ, khiến cuộc vui vui tuổi thơ thật đa dạng. Giản dị, đơn sơ thế mà vui, ý nghĩa. Đêm Trung Thu, lời ca, tiếng hát hòa quyện với tiếng trống ếch khiến đêm như dài thêm, ý nghĩa…

Sau này, về thành phố lập nghiệp nhưng mỗi khi thu về, mỗi dịp Trung thu, anh lại nhớ ánh trăng nguyên sơ quê nhà cùng đám bạn vô tư thời ấy. Trăng sáng và những đứa trẻ hồn nhiên, hòa mình với thiên nhiên trong lành. Đó như là "tài sản” của tuổi thơ, của quê nhà… Giờ, Trung thu thành phố… đủ đầy hơn (bánh trái, đồ chơi…) và tâm trạng đón chờ Trung thu cũng khác. Con gái anh đang tuổi "ẩm ương”, nhưng cũng dần từng bước nghe những tâm tư của bà, của bố mẹ. Cái xe cũ của anh cả vẫn còn đi tốt, chưa vội mua xe mới. Vì có bạn ở nhiều nơi còn khó khăn; chưa đủ đầy đồ dùng học tập, chưa thể có máy tính để học Online. Vì thế mà nhiều trường, nhiều nơi đã tổ chức quyên góp, ủng hộ. Một Trung thu an lành, nhưng không cần quá ồn ào…


Bùi Huy

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục