Chiếc cổng sắt nhà ông Bường vừa làm xong, ngoài chiếc khóa, ông còn vắt thêm chiếc xích sắt để ăn chắc khi kẻ gian mở cổng.
ông Bường yên tâm nếu có ai đụng vào cổng là chiếc xích sắt sẽ kêu loảng xoảng. Nhưng được mấy ngày, chính cái xích sắt va nhau làm inh tai đã trở thành một nỗi kinh hoàng với mấy đứa trẻ hàng xóm đang nằm trong nôi và các ông bà già khó ngủ. Hôm ấy, thời tiết thay đổi, ông Tài là một thương binh nhức đầu như búa bổ cả đêm không ngủ được. Đến gần sáng, vừa thiu thiu được một lúc thì tiếng xích sắt xoảng… xoảng. ông giận dữ bực tức, ông bừng tỉnh bước ra sân, thấy cô Vân, con gái ông Bường vừa ngồi trên xe máy với tay giật mạnh cánh cổng - ông lẩm bẩm:
- Sao có người thiếu ý thức vậy, không nghĩ đến giấc ngủ của người khác.
Thấy ông Tài cau có, lẩm bẩm, Vân phản ứng:
- ông ngủ nhưng người khác phải đi làm ca kíp chứ. Việc có thế mà cũng kêu ca, quên đi nhé!
Biết chuyện chỉ vì chiếc xích sắt vắt cổng nhà mình mà làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh láng giềng, ngõ phố đêm khuya, ông Bường bèn vứt bỏ chiếc xích sắt và chỉ dùng khóa cổng. Thế là đêm khuya ngõ phố không bị cái xích sắt khuấy động nữa, ngõ phố lại trở lại yên tĩnh mà an ninh vẫn đảm bảo.
Qua câu chuyện chiếc xích sắt, bà con ngõ phố đều suy nghĩ muốn tình làng, nghĩa xóm tốt đẹp, đoàn kết, mỗi người dân, mỗi hộ gia đình đều phải có ý thức với cộng đồng dân cư.
Văn Song (T.T.V)