Tôi về căn nhà của nội trong buổi trưa hè oi ả. Vừa gạt chân chống xe, tôi đã thấy dáng nhỏ gầy chạy ra mở cổng, trông thương biết mấy. Bà nội giục tôi vào nhà kẻo nắng. Cơm nước đã sẵn chờ những đứa trẻ năm nào về thưởng thức lại hương vị tuổi thơ.

Bản tin chiều

Bản tin thời sự của chương trình truyền thanh huyện vừa kết thúc được ít phút thì ông Tống về đến nhà. Bước lên thềm, ông chững lại bởi tiếng của vợ: "Cái ông Dũng chả ra gì. Là bạn vào sinh ra tử với bố vậy mà ông ấy đã cho phát trên đài vụ tiêu cực ở Công ty Hùng Phát. Cả cái huyện này ai mà chả biết ông ấy ngoi lên được chức trưởng đài truyền thanh là nhờ ai. Rõ là vuốt mặt không biết nể mũi! Bây giờ An đưa mẹ sang bác Đông tao thưa câu chuyện”.

Kỷ vật

Tàu xình xịch chuyển bánh rời ga Hà Nội hướng về phương Nam. Lần đầu tiên được ngồi tàu hỏa, Kiên háo hức xen lẫn bồi hồi. Nhưng vui và hứng khởi hơn cả là chuyến đi này được đồng hành cùng ông nội. Niềm vui đến sớm hơn cả ước mơ. Chuyện là khi nhận giấy báo vào đại học, ông động viên hãy chăm chỉ học tập, khi nào tốt nghiệp ông sẽ thưởng cho một chuyến du lịch từ Bắc vào Nam. Ông chỉ nói vậy, còn vì sao phần thưởng lại là một chuyến đi thì Kiên chưa hiểu. Cậu thầm đoán, mình học lục quân, ông nội đưa đi thăm chiến trường xưa nơi ông đã chiến đấu giành lại độc lập tự do cho dân tộc, đấy chẳng phải chuyến đi thực tế đầy bổ ích cho một sinh viên đại học quân sự sao?

Những ngày tháng Tư lịch sử

Mấy hôm nay, cả nhà có dịp xem lại phim "Vĩ tuyến 17 ngày và đêm” của đạo diễn Hải Ninh, được gặp lại cô Dịu trung kiên của làng Cát những năm đất nước còn chia cắt. Mẹ tôi, người phụ nữ Mường tuổi đã cao buột miệng câu nói "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” và bâng quơ: "Không hiểu các cô, các chú bộ đội ngày xưa đóng quân ở làng mình, ở nhà mình giờ đang ở đâu? Có ai sống để trở về nhà không?”.

Loa kèn tháng Tư

Phố những ngày tháng Tư, thời tiết vẫn còn chút se lạnh. Những tia nắng vàng hanh hao rải đều khắp vạt vật. Đi đường bấy giờ không khó để bắt gặp phía sau những chiếc xe đạp của các bà, các mẹ tảo tần là những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi. Loài hoa giản dị, tôi vẫn thường đùa vui với chúng bạn đó là loài hoa đại sứ của tháng Tư. Thốt nhiên trong khoảnh khắc nhìn những bông hoa loa kèn dịu dàng tôi lại nhớ những vần thơ tuyệt đẹp từng đọc ở đâu đó: "Em xuống phố dịu dàng duyên dáng/ Trắng tinh khôi trong sáng ngây thơ/ Lung linh hoa trắng ngẩn ngơ/ Loa kèn thổi khúc đợi chờ hè sang…”.

Tìm thấy niềm vui

Tôi may mắn lớn lên trong những năm tháng sau chiến tranh nên được sống trong sự thanh bình và náo nhiệt của một đất nước đang chuyển mình. Tuy nhiên, mẹ vẫn không quên dạy tôi rất nhiều điều để không được lãng quên truyền thống. Tôi rất tự hào với bạn bè vì điều đó. Mọi người đến gia đình tôi nhìn ngôi nhà cổ và đồ đạc trong nhà không thể biết rằng, những năm tháng chiến tranh gia đình tôi đã phải sơ tán về vùng miền núi Tây Bắc. Người dân miền núi hiền lành, chất phác, có bàn tay khéo léo, chăm chỉ.

Mùa Xuân lặng lẽ

Ngày còn học đại học, Hải không hiểu sao các bạn lại không chọn quê hương mình làm điểm đến trong những lần cả lớp đi du lịch.

Màu hoa ấy

Năm nay, cây đào ở chái nhà ông Đức được cả phần nụ và lộc. Nhìn những búp to, đỏ tươi, biết ngay là xuân sắc đang về. Nhưng các con cháu trong nhà lại thấy ông có vẻ trầm tư hơn ngày thường. Từ ngày bà về với tổ tiên, 10 năm nay, ngày Tết ông chẳng đi đâu xa, cứ loanh quanh nhà cửa, vườn tược chăm bẵm hàng thược dược, khóm vi-ô-lét mà bà ngày xưa ưa thích.

Sao hơi một tý là "đấm", "đạp", "thụi" vậy…

Đang ngồi nghe hát chèo, tiện thể nhặt mớ rau cải chuẩn bị cho bữa chiều, bà M giật thót người khi thấy chị hàng xóm bậm bạch chạy sang. Khuôn mặt chị khá nghiêm trọng, giọng hổn hển, nhưng chứa đầy sự bực bội, bất bình: