Tôi về căn nhà của nội trong buổi trưa hè oi ả. Vừa gạt chân chống xe, tôi đã thấy dáng nhỏ gầy chạy ra mở cổng, trông thương biết mấy. Bà nội giục tôi vào nhà kẻo nắng. Cơm nước đã sẵn chờ những đứa trẻ năm nào về thưởng thức lại hương vị tuổi thơ.

Hình như ký ức, kỷ niệm là một loại gia vị thần kỳ hay sao ấy... Tôi đã ăn rất nhiều món ăn có cái tên nghe thật lạ, thật hay - những thứ mà ngày còn ở căn nhà tuổi thơ này chỉ có thể nghe hay nhìn thấy trên vô tuyến. Nhưng rốt cuộc lại chẳng có món ăn nào bì được bát canh rau, miếng cá kho của bà nội. Những món ăn được bà nấu bằng cả sự trông ngóng, tình yêu thương. Có lẽ nhà của ông bà là nơi duy nhất mà tôi không cần phải tính xem hôm nay ăn gì, vì thực đơn của bà luôn dựa theo sở thích của các cháu - những thói quen ăn uống ngày còn nhỏ. Chúng tôi có thể lớn lên, thay đổi khẩu vị và có thêm nhiều sở thích mới. Nhưng chỉ cần bước vào căn nhà tuổi thơ, dường như tôi lại được thu bé lại, khi mà mái đầu vẫn chỉ đứng đến ngang vai ông bà, bị bố mẹ mắng đôi câu là mếu máo chạy đến bên người tìm nơi bênh vực. Và cũng thế, vị giác như cũng có bộ nhớ của riêng nó, để biết rằng miễn là món ăn do bà nấu thì đều ngon hơn tất thảy sơn hào hải vị.

Tôi ngồi rửa bát ở nhà sau, trông ra khoảng sân nắng phủ dày. Thật chẳng sai chút nào khi gọi căn nhà của ông bà nội là một "chiếc rương cất giữ kỷ niệm”. Mọi thứ thuộc về nơi này, từ nhành cây, ngọn cỏ đều là nhân chứng cho một thời bé thơ của tôi. Nó nhắc tôi rằng trước khi là một người trưởng thành với biết bao lo toan, tôi cũng từng là một đứa trẻ, rằng tôi có thể gồng mình ở nơi thành phố lớn hoa lệ, nhưng về với nội, tôi được quyền nhỏ dại, được quyền vứt tạm những áp lực ra khỏi đầu, vô lo vô nghĩ ăn bữa cơm giản dị. Liệu dáng hình của đời người có phải là một hình tròn, giống như đường pitch bao quanh sân vận động? - nơi mà đích đến cũng chính là điểm bắt đầu. Càng lớn lên ta lại càng cố tìm kiếm những thứ thuộc về ngày xưa ấy. Trẻ con rồi sẽ thành người lớn, nhưng người lớn rồi nào có ai trẻ lại được. Chỉ có căn nhà của ông bà nội là vùng trời kì diệu, nơi thời gian được khóa lại vào cái ngày tôi còn là một đứa trẻ được ông nội cõng trên lưng.

Tôi chạm tay vào cánh cửa cũ kỹ, lớp sơn đã tróc từng mảng, chợt nhớ ra đây chính là nơi ẩn náu yêu thích của tôi mỗi lần chơi trốn tìm với mấy đứa em. Khi ấy chỉ cần đứng nép sau cánh cửa là chẳng ai có thể tìm ra, giống như vòng tay của ông bà nội ngày xưa ôm trọn được những ấm ức thơ ấu mà vỗ về. Rồi khi trưởng thành, cũng chính sự chở che hồi bé lại tiếp tục ru vỗ tôi mỗi khi mỏi mệt. Căn bếp nhỏ của ông bà vẫn thoang thoảng mùi khói bếp củi. Mỗi ngóc ngách của căn nhà dường như đều có một phần ký ức của tôi trú ngụ, kể cả đó là tiếng leng keng của chùm chìa khóa bà nội hay treo trên tay nắm cửa, tiếng bước chân ông nội trước kia vẫn thường chậm rãi đi dạo dọc vườn rau, hay tiếng gà cục tác trong ổ rơm. Tôi biết ơn biết mấy khi mình vẫn có một nơi để trở về - không phải để níu lấy quá khứ đã chảy trôi theo dòng thời gian tuyến tính, mà là để nhắc nhớ bản thân rằng mình luôn được yêu thương đến thế. Và tôi biết, ngày nào vẫn còn có thể ngồi cùng bà bên mâm cơm nóng hổi tình yêu thương, thì ngày ấy tuổi thơ tôi vẫn còn tiếp diễn.


Tản văn của Dĩnh An

Các tin khác


Những ngày tháng Tư lịch sử

Mấy hôm nay, cả nhà có dịp xem lại phim "Vĩ tuyến 17 ngày và đêm” của đạo diễn Hải Ninh, được gặp lại cô Dịu trung kiên của làng Cát những năm đất nước còn chia cắt. Mẹ tôi, người phụ nữ Mường tuổi đã cao buột miệng câu nói "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” và bâng quơ: "Không hiểu các cô, các chú bộ đội ngày xưa đóng quân ở làng mình, ở nhà mình giờ đang ở đâu? Có ai sống để trở về nhà không?”.

Loa kèn tháng Tư

Phố những ngày tháng Tư, thời tiết vẫn còn chút se lạnh. Những tia nắng vàng hanh hao rải đều khắp vạt vật. Đi đường bấy giờ không khó để bắt gặp phía sau những chiếc xe đạp của các bà, các mẹ tảo tần là những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi. Loài hoa giản dị, tôi vẫn thường đùa vui với chúng bạn đó là loài hoa đại sứ của tháng Tư. Thốt nhiên trong khoảnh khắc nhìn những bông hoa loa kèn dịu dàng tôi lại nhớ những vần thơ tuyệt đẹp từng đọc ở đâu đó: "Em xuống phố dịu dàng duyên dáng/ Trắng tinh khôi trong sáng ngây thơ/ Lung linh hoa trắng ngẩn ngơ/ Loa kèn thổi khúc đợi chờ hè sang…”.

Tìm thấy niềm vui

Tôi may mắn lớn lên trong những năm tháng sau chiến tranh nên được sống trong sự thanh bình và náo nhiệt của một đất nước đang chuyển mình. Tuy nhiên, mẹ vẫn không quên dạy tôi rất nhiều điều để không được lãng quên truyền thống. Tôi rất tự hào với bạn bè vì điều đó. Mọi người đến gia đình tôi nhìn ngôi nhà cổ và đồ đạc trong nhà không thể biết rằng, những năm tháng chiến tranh gia đình tôi đã phải sơ tán về vùng miền núi Tây Bắc. Người dân miền núi hiền lành, chất phác, có bàn tay khéo léo, chăm chỉ.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục