(HBĐT) - Ngày chủ nhật, thấy chồng đi ăn sáng với bạn bè về vẫn “lục” mỳ tôm, chị K thấy lạ quá. Anh chồng ậm ừ cho qua. Đợi khi xong “nhiệm vụ” với cái dạ dày anh mới bộc bạch...
Không phải một lần, mà nhóm bạn này thường hay rủ nhau đi ăn nhậu vào ngày nghỉ. Trong khi cuộc sống bận rộn như vậy mà còn có “không gian” bạn bè như thế này thì quý quá. Nhưng lại có chuyện thế này... Trong nhóm có 2-3 anh bạn, không biết học đâu cái thói sĩ đời mà bữa nhậu này cũng chỉ nhúng đũa vài thứ, còn thì để đấy, có vẻ như “phớt” cái sự ăn uống phàm tục!? Anh nọ, nhìn anh kia như giữ ý. Thức ăn thì cứ gọi vống lên...Rồi nhâm nhi như các cụ non. Anh nhiều khi muốn chén theo đúng nhu cầu, nhưng thấy mọi người “gảnh gót”, “thanh cao” như vậy, nên cũng ậm ạch học theo. Đúng là có hôm, cả đĩa lòng lợn và đĩa chân giò gần như “nguyên đai, nguyên kiện”. Còn bát bún, hay phở gọi kèm cũng vơi đi tý chút gọi là tý nước, tý phở. Có hôm bà bán quán còn giục giã: “ Các chú ăn đi cho nóng. Tuần trước, các chú để lại “nguyên củ” con vịt nướng, tôi thấy xót ruột quá. Hoài của...”.
Hôm nay cũng thế, mấy bát phở tim cật ngon lành là thế, cũng chịu chung cảnh “ghẻ lạnh”. Lúc đứng lên thanh toán, anh liếc những bát phở dang dở, cùng đĩa đậu phụ “lướt ván” vàng rộm còn đó mà xót của...Chị vợ, vốn cũng là người hay đi đây đi đó, nghe kể đã “kết luận”: Các anh sĩ với ai. Bữa sáng của các anh bằng mấy ngày chi tiêu của các bà nội trợ đấy nhé. Anh xem mấy vị khách nước ngoài đến du lịch ở đây chưa, họ ăn uống đúng mức, không phải vì họ “keo kiệt” hay thiếu tiền mà là tiết kiệm, không hoang phí. Mình còn nghèo mà sĩ hão kiểu ấy chỉ khổ vợ, khổ con thôi. Lần sau, anh ăn sáng ở nhà cho tiện nhé. Em dậy sớm nấu cho... Dẹp, giải tán “hội sĩ” các anh đi...”./.
Bùi Huy
(HBĐT) - Từ ngày được bác M.M cất nhắc lên vị trí nọ, mọi người cùng đơn vị anh K được chứng kiến bước đổi thay đến mức phi mã của một người đàn ông thành đạt này...
Được tin con trai dẫn bạn gái về nhà giới thiệu, bà Hân mừng lắm. Bà đã 60 tuổi rồi, mà trưởng nam chưa có người nâng khăn sửa túi, nên sốt ruột lắm. Mà nó cũng đã gần “tam thập” rồi chứ ít ỏi nữa đâu. Nay thì nở mày, nở mặt nhá…Sau khi phân công chồng con đi nhốt gà, vịt và ngâm gạo nếp, bà mới “a lô” cho các dì, các cô trong họ hàng…Này, nó bảo, bạn gái nó làm ở doanh nghiệp tư nhân, con nhà đàng hoàng lắm. Ông bà nhà ấy chỉ có 2 con nên. nó cũng được “cưng chiều”, nhưng chịu khó lắm nhá. Mai mọi người đến xem mặt “cháu dâu” tương lai nhé…
(HBĐT) - Chị Liên đi ra, đi vào vẻ sốt ruột, sao giờ này mà vẫn chưa đi làm về chứ, chị dọn cơm nhắc con Thuý ăn trước rồi còn đi học thêm kẻo muộn giờ.
(HBĐT) - Chuyến xe khách chạy về HN đón khách ở điểm M. Người đàn ông lên xe có vẻ thành đạt: complê khá mốt, tóc xịt gôm, nước hoa I-ta-lia thơm sực nức, dù có vẻ tuổi cũng U50 rồi. Hất hàm. Đi thôi, rồi cau có: Sao ghế ngồi chẳng êm chút nào. Chiều tối rồi, nên mọi người ngồi trên xe đã ngủ gật gù. Bỗng choàng tỉnh bởi có tiếng mèo cái rên như khi gặp bạn tình. Có bà già còn rú lên vì sợ. Nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại kia lại tỉnh bơ như không (sau khi nhếch mép cười vì nét “quê mùa” của bà lão).
(HBĐT) - Duyên về làm dâu nhà mế Thoan hơn nửa năm nay rồi. Là con gái người Kinh về làm dâu bản Mường, duyên thấy bỡ ngỡ đủ điều, từ nết ăn, ở đến phong tục của gia đình nhà chồng.
(HBĐT) - Cả ngõ phố này, ai cũng thấu hiểu hoàn cảnh của Linh. Sinh ra cùng trang lứa, nhưng với Linh cuộc đời chẳng cho Linh nụ cười hạnh phúc. Bố mất sớm vì căn bệnh hiểm nghèo. Hai mẹ con côi cút nuôi nhau.