(HBĐT) - Chú đi đâu mà thất thểu thế.


- Thì sang bác xin chén nước chè giải khuây chứ còn đi đâu nữa. Có ngay đây. Hôm rồi cháu chú đi công tác vùng cao được bà con biếu gói chè Shan tuyết, thấy ghi sản phẩm OCOP 4 sao. Uống được chú ạ. Đăng đắng, chan chát, đậm vị mà cảm giác an toàn.

- Em xin! Bác sướng thật đấy có con là cán bộ Nhà nước, nay công tác chỗ này, mai chỉ đạo, kiểm tra, hướng dẫn chỗ kia. Đi đến cơ sở thì được bà con trọng vọng.

  - Ối dào! Cháu nó viên chức thường mà chú. Được cái ổn định chứ lương thì không đủ nuôi nó chứ nói gì đến nuôi vợ con. Nói xem nào! Nay chú có chuyện gì mà tâm trạng thế.

- Trượt rồi bác ạ!

- Trượt cái gì? Ai trượt?

- Thì thằng con trai em trượt đại học chứ còn ai nữa. Nẫu hết cả ruột gan bác ạ!

- Hả! Thằng cháu Trí mà trượt đại học á?

Vâng! Trượt bác ạ.  Bác biết cháu bác rồi đấy. Học hành thì cũng chẳng đến nỗi nào, nhưng phải cái tật… ương. Em đã bảo nó đăng ký lấy vài nguyện vọng có "lọt sàng thì xuống nia” mà nào nó có nghe. Đăng ký nhõn Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, lại còn chọn chuyên ngành Kỹ thuật máy tính, giờ thiếu hẳn 1 điểm còn hy vọng gì à bác!

- Vậy à! Căng nhỉ! Thế giờ nó thế nào?

- Thì cũng buồn, cũng hẫng, nhưng không bằng bố nó. Nó bảo sẽ đi học nghề bác ạ.

 - Thế tốt quá rồi! Tôi tưởng nó ỉu xìu, suy nghĩ tiêu cực thì nguy.

- Nhưng thằng bố nó thì tiêu cực thật đấy bác ạ!

Chú cổ hủ vừa vừa thôi chứ! Vào đại học đâu phải con đường duy nhất để thành công, thành danh đâu. Nếu cháu nó đã có chí khí, đam mê thì vứt ở đâu nó cũng sẽ thành công. Chú không đọc trên báo à? Có những sáng chế của nông dân khiến tiến sỹ "chào thua” rồi thì "Học lớp 3 được mời qua Campuchia chế tạo máy”; nông dân lớp 7 trở thành "vua” sáng chế công nghệ… tất nhiên là lớp 3, lớp 7 của ngày xưa thời anh em mình ăn cơm độn ngô, độn sắn thắp đèn dầu để học. Bây giờ, các cháu được đào tạo trường nghề hẳn hoi, những 2-3 năm trời vừa có thầy giỏi vừa được thực hành với công nghệ tiên tiến, khi ra trường lại có công ty, nhà máy mời về làm việc ngay lương cao gấp mấy lần thắng cháu chú chứ lị.

- Thì vẫn biết thế, nhưng em có mỗi thằng con trai, cũng thông minh, sáng dạ lại là trưởng họ nên cũng muốn đầu tư cho cháu học hành đến nơi đến chốn để mở mày, mở mặt với  dòng họ với hàng xóm, láng giềng vậy thì có gì là sai hả bác?

- Nào có ai bảo chú sai đâu!  Nhưng chú phải hiểu bọn trẻ bây giờ không như mình ngày xưa. Không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên suy nghĩ của chúng nó, càng không thể bắt chúng làm việc gì mà chúng không muốn, không thích.  

- Thế bác bảo em phải làm ghì bây giờ?

Thay đổi góc nhìn! Như vậy chú sẽ giải tỏa được đầu óc, sống vui vẻ, tích cực hơn để cùng con trai vạch ra đường đi, nước bước vào tương lai. Với cháu Trí, tôi có niềm tin cháu sẽ thành công, chú đừng lo lắng quá.

Vâng! Bác dạy phải ! Từ nay em sẽ thay đổi góc nhìn!


       Lam Nguyệt 
(Hội Nhà báo tỉnh)

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục