Bây giờ hiếm có thể tìm ra được ở một vùng quê nào còn giữ được nét đặc trưng khi mỗi độ Trung thu về. Cách thưởng thức cũng như sự háo hức của trẻ nhỏ bây giờ cũng khác trẻ con chúng tôi những năm 80 về trước. Mới đó, ngoảnh đi, ngoảnh lại đã hơn hai mươi năm có lẻ. Tuổi thơ tôi đã vụt xa. Còn lại là trong ký ức...

 

Tôi thấy mình thật may mắn khi được sống ở vùng quê yên bình với cây đa, bến nước, sân đình... với những người bạn tóc vàng hoe, chân lấm đất. Tuổi thơ tôi đi qua những mùa trăng tinh khôi như giọt sương mai đang còn chưa kịp tan trên tàu lá chuối xanh mướt. Độ 12, 13 tháng 8 âm lịch, tôi lon ton theo mẹ ra sau vườn rọc lá chuối khô để làm bánh. Tôi không biết tên bánh mẹ chế biến là gì chỉ biết gọi nó là bánh Trung thu. Loại bánh mà cho đến bây giờ, hương vị không thể lẫn bất cứ loại bánh nào trên thị trường. Nó có vị bùi, ngọt đỗ xanh ngào đường quyện hương thơm của nếp cái hoa vàng, tôi nghĩ, nó ngon phần nữa là trong đó chứa đựng cả tình yêu thương mẹ gửi gắm cho những đứa con. Đêm Trung thu, sau khi xem rước đèn xong, mẹ lấy bánh xuống cùng hoa quả phá cỗ dưới ánh trăng vằng vặc cùng gió thu phảng phất mát lạnh. Không khí gia đình đầm ấm, vang tiếng nói cười. Khoảnh khắc đó thật tuyệt vời, đến độ tôi cứ mong ánh trăng đêm Trung thu cứ mãi kéo dài như thế! Để rồi, khi nhắm mắt lại, tôi vẫn mơ thấy mình đang thưởng thức bánh và ngắm trăng cùng mọi người.

 

Nói tới Trung thu không đứa nào là không nhắc tới những lần làm đèn. Chúng tôi thường tập hợp tại một nhà nào đó có người lớn hướng dẫn cách làm đèn chuyên nghiệp nhất rồi tự mày mò. Không khí chuẩn bị làm đèn Trung thu thật nhộn nhịp. Góc bên kia đứa chẻ nan tre, chỗ này lại thấy người cắt cắt, dán dán những tấm giấy màu vàng, đỏ. Từ việc được hướng dẫn cách làm đèn cơ bản, mọi người chế tác ra nhiều kiểu đèn khác nhau. Đến nỗi khi thành sản phẩm rồi chẳng ai có thể nhận ra đó là loại đèn hình thù gì, tiếng cười nắc nẻ vang cả một góc sân. Thấy bạn ngượng đỏ mặt, trên tay là chiếc đèn hình thù lạ, tôi vừa buồn cười, vừa thấy thương. Bây giờ, trên thị trường vẫn trưng bày những chiếc đèn kiểu dáng đơn sơ nhưng trẻ con hình như không thích lắm. Đám trẻ bây giờ chuộng đèn điện tử, màu mè lòe loẹt... Có phải cuộc sống đầy đủ hơn xưa nên giờ người ta cũng đòi hỏi nhiều hơn hay đơn giản là để bắt kịp xu thế thời đại? Dù gì đi chăng nữa tôi vẫn thấy tiêng tiếc ngày xưa... những ngày tháng hồn nhiên, trong trẻo đến lạ kỳ. 

 

Trung thu  mùa trăng của tuổi thơ! Tôi vẫn mong sao dù cuộc sống hiện đại, tân tiến đi chăng nữa, sau này, thế hệ trẻ thơ bây giờ khi lớn lên vẫn sẽ nhớ những mùa trăng kỳ diệu lung linh của mình để mỗi mùa trăng là mỗi mùa ý nghĩa!  

 

 

 

 

                                                                        C.V.Q

                                                      (Lớp 55 LTKT, ĐH Thủy lợi)

 

 

 

 

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục