Ông Khẩn ngồi phệt xuống nền xi măng màu đen láng bóng. Bên mâm cơm đạm bạc, vài bìa đậu phụ đặt lên chiếc đĩa Hải Dương, đĩa rau muống luộc, đĩa lạc rang, bát nước mắm dằm ớt, bát cà muối. ông rót rượu ra chén, tay cho lạc vào miệng, vừa nhai, vừa nói lẩm bẩm một mình. Đời ông sao mà khổ thế, bố mẹ mất sớm, nhà nghèo chỉ học hết lớp 3 đi làm phu hồ, dần dà tay nghề cứng cáp. ông tự tách ra đứng một mình nhận xây những ngôi nhà một tầng, xây nhà bếp, bể nước, cổng, tường bao… ông làm cẩn thận nên những người có túi tiền vừa tầm ở xã Vĩnh Tiến đều thuê ông xây cho.
Nghề thợ xây ráo mồ hôi là hết tiền (ông nói một mình). Bà Ca (vợ ông) ăn vội, ăn vàng đã ra đồng gặt lúa.
Chai rượu gần cạn, ông gọi Thằng Thiết sang nhà bác Thành trộn cối vữa mác cao (1 xi + 2 cát) nhớ lấy xi măng Bỉm Sơn mà trộn để bố sang trát nốt cái bể nước cho bác ấy.
ông gọi như hò đò mà có thấy mặt nó đâu. Hư quá đi mất, 16 tuổi rồi bỏ học, chơi bời lêu lổng, đàn đúm cờ bạc với mấy đứa cùng lứa. ông gò mãi nó mới chịu theo ông phụ vữa được vài buổi rồi lại bỏ nhà đi cả tuần, cả tháng mới về. Mỗi lần về, mặt nó tái xanh, tái xám, miệng chảy nước rãi, hai mắt nhắm nghiền, chân tay run rẩy, nó lại xin tiền mẹ nó (bà Can, vợ hai của ông). Bà lại rỉ tai ông khi đưa cho nó 200.000 đồng, lần thì 400.000 đồng, lần này nó xin 1 triệu. ông Khẩn trợn mắt:
- Đến bố tao sống lại cũng chả đào đâu ra 1 triệu đồng để cho mày đem đi làm cái việc vô bổ.
ông hy vọng vào thằng Thiết. ông sẽ cho nó học hết lớp 12 rồi thi vào đại học xây dựng, đời nó sẽ hơn hẳn đời ông. Nó là cả cuộc đời ông. Khi ông về hai năm mươi, nó sẽ thờ phụng ông.
Đời đâu có phải cầu được, ước thấy, có nhân mới có quả. ông không trồng, không chăm bón thì làm gì có quả ngon mà thu hoạch. Bà vợ cả phàn nàn:
- ông ơi, tôi nói ông đừng giận rồi lại bảo tôi là độc mồm, độc miệng, hết hy vọng rồi ông ạ. Thằng Thiết đã mắc vào nghiện ma túy rồi.
Bà Ca vừa dứt lời thì ông Khẩn thở dài nằm thượt trên nền xi măng màu đen buông vài tiếng than phiền.
- Thế là hết!
Đỗ Tâm
(Tổ 14, Phương Lâm - TPHB)
(HBĐT) - Tình cờ gặp lại người bạn đồng ngũ năm xưa, ông Thảo mừng quýnh hỏi han ríu rít: - ôi, ông Thân đấy à, đã mấy năm không gặp, trông ông vẫn khỏe đấy chứ? - Thôi vào nhà tôi chơi đi, thăm hỏi uống với nhau chén nước. Nhà tôi ở gần đây mà. ông Thân vui vẻ nói.
(HBĐT) - Ông Chiến chỉnh tề trong bộ quân phục cấp tá, ngực lấp lánh huân chương, ông chuẩn bị đi chúc Tết ngày mồng một đầu năm. Thấy chồng định đi chúc Tết hàng xóm, bà vợ ông giọng đay nghiến:
(HBĐT) - Năm nay cháu Long, con anh cả bước vào tuổi 12. Lúc sinh cháu vào năm Thìn, ông nội đặt cho cái tên với ý nghĩa Thìn cầm tinh con rồng, rồng cũng là long nên đặt tên cho thằng cháu đích tôn|: Nguyễn Hoàng Long, nghĩa là rồng vàng cầu mong tương lai đẹp đẽ.
(HBĐT) _ Đang đánh vật với cái báo cáo cuối năm, Thạch Sanh bỗng nghe tiếng nhạc chuông réo rắt “Anh muốn sống bên em trọn đời...”. Bấm nút Oke, Thạch Sanh nghe tiếng bác Lý Thông: “Chú đến ngay quán Cây Si nhé. Bận à! Bận cũng phải đến, không được lý do nghe chửa!”.
(HBĐT) - Bác X. ở phố nọ, vốn nổi tiếng là người cứng rắn và hay chuyện, thế mà vừa rồi bác vừa kể vừa rơi nước mắt về một câu chuyện mới lạ chứ. Hớt hải từ đầu ngõ ra cuối ngõ, bác tạt vào nhà bạn chí cốt, sau mấy tin nhắn, vài phút sau đám bạn già đã có mặt khá đông đủ. Rồi câu chuyện được kể. Mà vấn đề chính là chưa kể bác đã rơi nước mắt?!
(HBĐT) - Sau những bê bối từ vụ “xã hội hóa giáo dục” bị buộc thôi việc, bỏ về vùng rừng xanh, núi đỏ kiếm kế sinh nhai bằng nghề đốn cây, săn thú, cuộc sống gia đình Thạch Sanh trở nên khốn đốn vì lâm luật ngày càng xiết chặt.