(HBĐT) - Sáng nay, nắng thu rực rỡ! 6h, một vài tia nắng xiên qua vòm cây báo hiệu một ngày nắng. Những ngày nắng cuối cùng của mùa thu để bắt đầu một mùa đông. Ai cũng nói đây là thời điểm đẹp nhất để ra ngoài, du lịch, trải nghiệm cuộc sống.


 Ngồi trong nhà, nhìn qua cửa sổ, lòng tự nghĩ đã lâu lắm rồi không được đi đâu, không được trải nghiệm cũng chẳng thăm thú gì. Nhớ cái cảm giác phóng xe trên đường, gió lùa tung bay mái tóc, nghêu ngao hát theo những bài ca được tải sẵn trong chiếc điện thoại sony ericsion - dòng điện thoại nghe nhạc đỉnh nhất của những năm 1990.
Nắng vàng nhạt, có khi là hơi gắt, nhưng chỉ thấy mát trên mặt và ấm trong lòng. Khi người ta trẻ, người ta thấy cuộc sống thực sự là một màu hồng, hoặc ít ra cũng lấp lánh như ánh nắng soi xuống mặt hồ. Lại nhớ những ngày một ba lô, một chiếc áo gió trùm đầu, lang thang trên những nẻo đường vùng cao, một vạt lau rừng, một dòng suối róc rách cũng đủ xao xuyến cả quãng đường dài. Cũng có lúc phải lòng một đám mây lơ lửng trên nền trời cao xanh vời vợi. Ai bảo trời thu tháng 10 đẹp nhất trong năm cơ chứ?! Cũng có khi diện một chiếc váy xòe, khoác thêm chiếc áo len mỏng, đi đôi bốt cao cổ, tìm về một bờ hồ lộng gió. Thế là hai tay đút túi áo, thảnh thơi hướng về mặt trời, tắm mình trong sương sớm mùa thu, thỉnh thoảng nheo mắt, giật mình bởi ánh nắng phản chiếu dưới mặt hồ lăn tăn gió vờn.  
Những người trẻ nhìn mùa thu để mơ mộng, với người đã ở bên kia sườn dốc, nhìn mùa thu như thấy cả lòng mình. Dường như là một chút thoảng buồn vì bước thời gian sao vội vã đi nhanh. Đời người dường như chưa cảm hết những hỉ nộ, ái ố đã vội qua để lao xao gọi nhau sống chậm. Nhưng chẳng vì thế mà hoang mang, mà buồn nản. Bởi ngoài kia, dẫu không muốn thì mùa vẫn ghé qua thật đẹp. Mở một bản nhạc yêu thích, hít hà hương cà phê, đọc một cuốn sách hay, gặp gỡ những người bạn. Chọn một không gian để có thể vừa sưởi nắng thu vừa cảm nhận được mùi cỏ, mùi cây đang dồn mình chắt chiu nhựa sống trước khi những giọt sương mai buốt giá của mùa đông phủ xuống. Xuân, hạ, thu, đông là quy luật tất yếu của cuộc sống này. Cũng như đời người, mỗi khoảng thời gian, mỗi khúc quanh đều có những dấu ấn riêng của nó. Và những điều ấy, theo quy luật lại trở thành động lực, thành sức mạnh giúp con người ta vững tin bước tiếp...
Và hôm nay, nắng thu rực rỡ! 
 
           Tản văn của Phương Linh

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục