(HBĐT) - Mùa này cũng đã là mùa biển gọi bằng tiếng sóng xô bờ, dào dạt, xuyên qua không gian, vào đất liền và đánh thức những nỗi niềm, khát vọng. Phía xa kia là cát trắng, biển xanh, là những con tàu hướng khơi xa hòa mình trong biển cả quê hương đẹp giàu. Tình yêu biển là khôn cùng…

Tuổi hoa niên nào, nơi góc cư xá sinh viên, tiếng hát của ca sĩ Nhã Phương thời đó đang nổi, cất lên làm tất cả mọi người cùng hướng ra phía cửa sổ. Bộ đĩa hát Nga của gia đình đó miệt mài quay những tình khúc về biển: Đêm nằm nghe tiếng sóng xa vọng về/ Nghe biển ru lên tiếng ru bồi hồi/ Chờ đón con tàu anh rời bến/ Ngày mai con tàu anh ra khơi... (Tình biển). "Gặp” biển cả lần đầu là vậy, để sau này, khi đã đến với biển cả bao lần, được nhấm vị mặn mòi của biển và hòa vào làn sóng xanh vùng vẫy, vẫn thấy thân thương, mới mẻ như lần đầu, lần nghe bài hát nằm lòng đó.

Rồi cũng gặp biển cả như gặp mối tình đầu nông nổi và tha thiết. Trong cái xanh diệu vợi cùng tiếng sóng biển chiều ào ạt, giọng đọc của một đồng nghiệp cất lên khiến tất cả mọi người im lặng vì "điểm huyệt” đúng tâm trạng: Biết nói gì trước biển em ơi!/ Trước cái xa xanh thanh khiết không lời/ Cái hào hiệp ngang tàng của gió/ Cái kiên nhẫn của nghìn đời sóng vỗ (Trước biển - Vũ Quần Phương). Đã thấy thấp thoáng phía xa kia những con thuyền câu mực, ánh đèn rạo rực làm ấm biển đêm…

Cuộc đời và những chuyến đi. Thời chưa dịch Covid-19, mỗi dịp hè đều là những chuyến đi về biển. Biển như người bạn tri kỷ, thủy chung và luôn đúng hẹn. Thật nhớ làm sao đêm trắng cùng bạn bè thời sinh viên hát hò thâu đêm ở biển Quỳnh, hay đi bộ miệt mài đón sóng ở Sầm Sơn, Cửa Lò. Những chuyến đi thú vị cùng bạn bè, người thân cùng nghe thơ Hàn Mặc Tử, nghe nhạc Trịnh Công Sơn ở bãi biển Quy Nhơn - Bình Định, Ghềnh Ráng - Tiên Sa cùng tiếng thông reo vi vút để ngẫm về những thăng trầm, thân phận đời người; dù trải qua bao nhiêu bĩ cực đời người vẫn luôn khát khao tình yêu cuộc sống cùng tình yêu biển đến tận cùng. Tầm mắt nhìn xa xăm, thấy được biển cả bao la, rộng lớn và cũng bao dung vô cùng với đất liền, với con người. Gặp những con người sống, lao động, gắn bó cả đời với biển ở làng chài Mũi Né (Bình Thuận), Hàm Ninh (Phú Quốc - Kiên Giang) để thấy những giọt mồ hôi, làn da rám nắng, đỏ au vì biển mặn, vì để có được nhịp sống an hòa nơi đây cần những con người mạnh mẽ, quyết liệt và luôn chủ động trước thiên nhiên…

Đi về biển để thấy thêm ý nghĩa của cuộc sống yên bình nơi đất liền tràn ngập ánh sáng. Ngọn hải đăng, những chiến sỹ biên phòng, chiến sỹ hải quân bám biển, bám đảo các vùng biển Tổ quốc… Thật hạnh phúc cho những ai đã được đến các vùng biển đảo: Lý Sơn, Cồn Cỏ, Phú Quý, Trường Sa, những nhà giàn ngoài biển khơi lộng gió… Một đồng nghiệp từng có những ngày đi Trường Sa trải lòng: Không nghĩ rằng cuộc đời làm báo lại có những ngày hạnh phúc tràn ngập như vậy. Đến Trường Sa thấy tự hào, hãnh diện và trào dâng cảm xúc thiêng liêng về biển cả, đất nước, Tổ quốc; cuộc sống ý nghĩa biết bao khi gặp những người chiến sỹ đang ngày đêm canh giữ biển trời đất mẹ. Ngày lên tàu về đất liền, trong tiếng sóng ào ạt liên hồi vỗ lên thân tàu, hay là tiếng lòng xao động, nắm bàn tay những chiến sỹ để tạm biệt về đất liền, anh không nói nên lời và chỉ mong đó không phải là lần cuối đến vùng biển đảo thiêng liêng này. Cuộc đời, công việc… cho mỗi người những cơ hội về biển cùng những cảm nhận, khát khao. Dù bao lần được hòa mình với biển, nhưng lần nào cũng mới mẻ, tinh khôi những cảm xúc không thể nói thành lời. Mùa biển gọi… mùa của những khát vọng mới; bởi biển cả luôn bao dung, chia sẻ, ôm ấp và gần gũi với con người… Đến với biển không chỉ để thăm quan, du lịch, thư giãn, đến với biển để có cảm nhận về bao điều lớn lao hơn. Mùa biển gọi…

Tản văn của Bùi huy

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục