(HBĐT) - Choang”, âm thanh chát chúa vang lên từ nhà bác NN giữa lúc nửa đêm khiến cả con phố mất ngủ. Kèm theo đó là tiếng bác trai: Tôi là tôi cấm. Tôi đã bỏ qua chuyện bà “nhổ” sổ tiết kiệm 20 triệu để mua mấy mã để làm “mem-bơ” (thành viên), nay sổ thứ 2 của tôi còn trên 10 triệu mà bà lại định ra rút nốt à. Bà xem, mấy tháng nay tôi khác gì thời “giai tân” không: Cơm nước bập bõm, bữa ăn, bữa nhịn. Bà thì đi suốt, hết họp hành đến hội thảo rồi đi tìm kiếm đối tác. Nhà thì dập dìu người quen, người lạ...

Tiếng bác gái cũng chẳng vừa, thánh thót, trầm bổng:

- Không ai cổ hủ như ông. Suốt ngày chân chỉ hạt bột làm sao mà phát được. Hôm nay tôi gom 20-30 triệu, năm sau tôi đã có trăm triệu. Thử hỏi, thu nhập của ông đủ cho tôi mua mấy bộ cánh “mồi” không”? ông cứ để yên, muốn tôi phát triển thành “phó phòng” đại diện khu vực không. Dưới tay tôi đã có 5 hệ thống rồi nhá”...

- Bà hay nhỉ? Giờ này rồi mà cứ lên mây thế này. Bà không thấy người ta dị ứng với mấy thứ làm ăn này à. Thiên hạ chẳng đồn bà A., anh X. mất tiền tỷ đấy à. Còn bà H. cuối phố cũng “đi” 300 triệu còn gì. Lợi đâu chưa thấy... Nhiều người “ngậm bồ hòn làm ngọt” đấy...

- Sao lại chưa. Hôm nọ tôi xuất tiền mua mấy “mã” hàng mà đã được “hoa hồng” lần đầu mấy triệu rồi à mà chỉ có mấy ngày thôi đấy nhá. Công ty đây người ta làm ăn đàng hoàng, có trụ sở hoành tráng, bảng biển nghiêm túc. Không thế sao lại “hút” ối khách xa, khách gần... Để hôm nào tôi giới thiệu “cấp trên” cho ông làm quen lại chả tít mắt lao vào ấy chứ...

 

Đúng là đã “nghiện” là như con thiêu thân. ông biết chỉ cần giữ tịt số sổ tiết kiệm là yên thân. Còn mã ATM, ông cũng đi đổi nốt... Bà không thấy ông cho ý kiến gì càng yên tâm “công tác”. Một tuần, hai tuần sau đó, nụ cười không tắt trên môi bà. Đêm về lại mở sổ tính đếm và cười thầm. Buổi trưa tuần thứ 3... ông đang cố và nốt bát mỳ tôm trứng thì thấy bà lao về như cơn gió. Mặt thất thần, môi tái nhợt:

- Ông ơi, 3 ngày nay, “con” phó phòng không bắt máy điện thoại. Các mem-bơ đang như ong vỗ tổ rồi... Quân bất nhân, vừa kêu gọi đầu tư được 20 đầu mối, nộp khoản đầu vào xong là nó khóa máy...

- Thế đến trụ sở Công ty nó xem...

- Vắng như “Chùa Bà Đanh”. Chủ nhà cho thuê đang than là 6 tháng nay chưa thu được tiền nhà, tiền điện, nước, In-tơ-nét, cap... Lần nào hỏi nó cũng giở “văn”: để cuối quý em đưa bác một món mà gửi tiết kiệm...

- Thế bà đưa cho “cấp trên” bao nhiêu và nhận bao nhiêu?

- 20 triệu lấy từ sổ tiết kiệm. Được trả “hoa hồng” ban đầu 2 triệu, coi như “lãi”... Nhưng mà 40 “mem-bơ” là bạn bè, bên đàng ngoại mà tôi kêu gọi ấy nữa cơ. Họ mà đến đây là tôi không còn đường về...

 

Bà chẳng còn giữ được vẻ đài các, sang trọng như trước nữa. Bà ngồi bệt trên bậc, chống cằm thở ngắn, than dài. Mặt loang lổ vì mồ hôi, nước mắt và son phấn. ông ngồi cạnh, chẳng buồn mà cũng chẳng vui, mắt nhìn về mấy món hàng mà bà đã mua của Công ty nọ. Liếc vội về phía tủ gỗ, ông lẩm bẩm: Hú hồn... đa cấp. May mà “nó” tan sớm... Không thì mấy cuốn sổ tiết kiệm kia cũng “không cánh mà bay thôi”.

 

 

                                                                  Huy Quang  

 

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục