(HBĐT) - Tôi đã vượt 2 km đến với căn phòng ấm áp của mình. Thu mình trong chiếc áo ấm của mùa trước, tôi cứ thấy lần vải cứng queo, dằm dặm. Chắc lâu ngày thiếu hơi người hay làn da quen tiếp xúc với nắng gió, giờ bị bó buộc. Ờ, mà tôi nghĩ khác, hình như rét mới, rét mới quá, chẳng phải rét nào cũng giống nhau, ai bảo giá rét chỉ là tàn tạ, cắt da, cắt thịt và khô hanh.

Mỗi khi trời chuyển lạnh, tôi lại có thói quen mở cửa sổ ngóng sang dãy nhà đối diện, nơi ấy có khoảng sân nhỏ thường ồn ã tiếng trẻ con. Mẹ tôi bảo gió đầu mùa thường độc, nhưng tôi lại tin vào sự mới mẻ ấy. Lần nào cũng vậy, tôi thấy khuôn mặt bà cụ hàng xóm rạng rỡ trong rét mới. Những luống bắp cải, su hào của bà ngoài xóm ngoại ô chắc chỉ chờ cái tê tái ấy mà xanh nõn nà. Những loại rau mùa rét như người con gái miền núi cao quanh năm được sương mù, hơi núi tắm gội bằng hơi sương mà có làn da trắng nõn và mát lòng người. Bà vào thành phố với con, với cháu nhưng tâm trí chắc vẫn gửi ở bãi sông, mùa mưa thì nhão nhoét, mùa khô rét mướt mà bụ bẫm từng cái rễ rau. Có lần, tôi thấy bà ngồi xoa chân cho một đứa cháu bị ngã bầm tím, bàn tay xoa nhẹ như nâng một cây rau vừa bị gió xô rạp. Bà thương cháu như cây rau mùa rét phải về sống trên đất nóng, cứ còi cọc, ốm yếu mãi.

Cứ mưa rét, tôi thấy ông cụ đầu ngõ cầm cái ô cũ ra ngồi ven đường, mưa lạnh đến mấy ông cũng ra, khuôn mặt hồ hởi nhìn dòng người co ro trong gió. Ông có một cái bàn, dăm chiếc ghế, bộ đồ trà chén, cái điếu cày, cái bơm xe, một bàn cờ tướng bằng gỗ… Những thứ chẳng sợ mất, cũng chẳng làm ra cơ nghiệp một con người, thân già đeo đẳng vỉa vè ấy mà cũng vui. Trong gió mùa đông, có người lại ngồi đón rét mà thở khói thuốc lào. Trong tiết trời mùa đông, họ ngồi nói những câu chuyện mới, cái lạnh kéo họ đến gần nhau, chia sẻ những thứ nhẹ nhàng, đơn giản mà cũng ấm áp. Chén trà, điếu thuốc cứ thế sống mãi ở xứ sở này bất chấp kỷ nguyên, năm qua, tháng lại. Họ ngồi đó, với những câu chuyện buồn vui… Cứ thế, người ta bàn cái rét năm nay buốt hơn, ngọt hơn hay nhẹ nhàng hơn. Tiết trời đỏng đảnh đã tạo nên một thứ "đặc sản” cái lạnh của từng vùng đất. Biết là mùa đông, biết là nhiệt độ hạ, có mưa phùn "yểm trợ” cho rét buốt hay rét khô hanh nhưng nếu chỉ bó gối trong căn phòng của mình, ta đâu cảm nhận được hết.

Tôi khép lại khung cửa sổ, rét mới rồi cũng sẽ cũ đi, chìm sâu vào quên lãng. Những trận gió mùa đông bắc, những đợt rét căm căm, những khắc nghiệt của mùa đông sẽ làm mất dần ấn tượng ban đầu về cái rét se lạnh dịu dàng đầu mùa. Hình như trong gió lạnh, có hơi ẩm đang ngấm dần vào đất, vào lớp vỏ cây, cái lạnh từ khô khan sang ấm nóng, từ tương khắc chuyển hóa thành tương sinh. Để rồi, mỗi mùa rét đi qua, dưới lớp lá khô là mầm cây vươn lên, trong sương mù là lộc non, chồi, nụ...

Tản văn của Bùi Việt Phương

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục