(HBĐT) - Mấy bữa nay chị HH. thấy lòng mình lâng lâng lạ. Chưa bao giờ thế. Như thấy tuổi trẻ, như thấy mùa xuân trở lại, dù năm nay cũng cập U50 rồi. Đôi khi vừa tắm, chị hát một mình vu vơ mấy câu tình ca. Nhiều khi đi chợ bảo mua mớ cua nấu bát canh riêu cho con cún, lúc về lại tha mớ cá rô. Lại cười rũ. Ông chồng lầm bầm: "Sao thế, hâm à”? Chị sầm mặt. Bậm bạch bước vào buồng dỗi dằn. Vâng, tôi hâm mới lấy anh. Chả bao giờ được một câu khen ga-lăng… Cứ như khúc gỗ ấy… Đấy, chị vào mạng rồi. Nhìn ra cửa, không thấy ai, chị vào trang của "chàng”. Tim chị đập rộn ràng, như tan chảy. Một loạt tin nhắn của "ấy” từ đêm qua đây rồi: Một đêm quá dài vì không có tin nhắn của em… Muốn tặng em đóa hoa bên cửa sổ nhà anh… Mơ được nắm bàn tay ngọc ngà của em… Đi nửa cuộc đời mới gặp em… Duyên kỳ lạ. Mơ ngày gặp gỡ…

Nghe tiếng bước chân của thằng lớn đi học về, chị vội thoát nhanh. Nhưng vẫn còn liếc vào chân dung "chàng”: nụ cười rạng ngời, thân thiện bên bãi biển vắng. Nhìn mà dâng tràn tâm tư. Đấy như "ông lão”nhà mình: dân kỹ thuật cứng nhắc. Lúc nào cũng con số, ngày công, mác xi măng, công thợ, thép "fi” bao nhiêu… Chị, một người lãng mạn, từng thi trượt sư phạm ngữ văn sao lại lấy một ông như thế kia chứ. Một năm cũng chỉ tặng vợ đôi ba món quà nho nhỏ… Như chồng con bé bạn kia kìa. Quà ngập mặt. Ngày sinh nhật hoa và nến giăng khắp cầu thang. Chồng nó thiết kế đấy. Hôm ấy lão ấy cùng đi dự mà mặt đăm đăm như ghen tỵ chồng nó (Ừ, mà chuyện này chồng chị chưa biết. Con bạn ấy lại hay bị chồng đánh như cơm bữa. Chỉ được cái diễn là giỏi?!).Chưa kể "chàng ấy” trên mạng, người đâu mà lãng mạn, bay bổng. Từ ngày kết bạn, ngày nào cũng có đôi ba lời khen có cánh. À mà chàng làm gì nhỉ: đây, chuyên gia tâm lý viện H; kiêm biên tập thơ tình, ảnh nghệ thuật… Thảo nào. Mà nghe nói sao còn độc thân. Tầm này tuổi rồi… vẫn cô đơn à? Một chút tia hy vọng le lói, mong mạnh. "Chàng” hẹn gặp, sau đó có liên hoan, cà phê…

Lần gặp đầu ở thị trấn H, chị mặc bộ váy hồng nhẹ, khăn voan trắng. Chàng thư sinh, ca-ra-vát… Cuộc gặp quá hồn nhiên bên hồ vắng cùng bản nhạc khật khừ "Chuyện tình”. Tý tách bên ly cà phê và bữa ăn nhẹ có chút rượu vang. Chàng bảo: Tối nay phải có bài lục bát tặng em… Lúc thanh toán, chị tranh trả tiền, "chàng” yếu ớt gật đầu. Chai vang Pháp uống dở, chàng muốn cầm về. Có gì, khi đang bay bổng.

Lần hai… Chị lấy cớ đi họp lớp nên có thể vắng cả ngày. Mớ tiền bán hàng "on-lai” một tháng chị cầm theo. "Hôm nay, chúng mình gặp nửa ngày thôi… Buổi chiều, anh còn hội thảo mỹ thuật ở Viện M… Bản tham luận họ đặt”. Vẫn hoa, nhạc, rượu… cùng những lời có mây, gió. Đôi mắt đưa đẩy… Có tiếng chuông reo, chàng chạy ra ngoài nghe. Bước vào: "Căng quá, em à… Phải xử lý gấp món tiền ứng cho nhà xuất bản. Hồi ký của nghệ sĩ MM mà bán thì bộn tiền… Ngặt nỗi…”. Nàng nhanh nhẩu: Anh cần tiền để giải quyết việc lớn chứ gì? Ừ, họ thúc gọi. Đây anh cầm lấy. Anh đi 15 phút sẽ quay lại… Khiếp sao số anh vất vả thế. Lúc ăn cũng bận rộn. 15 phút… 20 phút, 30 phút trôi qua, món ăn trên bàn nguội ngắt. Ly rượu hồng thơm màu đã nhạt vị. Chị rời quán, chân tay rời rã. Sao thế "chàng” nhỉ. Bật mạng, vẫn trang của "chàng” đây. Đã kịp nhắn tin: Thật hối lỗi vì để người đẹp chờ. Thôi để lần sau anh bù nhé. Lần sau gặp ở đâu em, hỡi bông hoa bé nhỏ… Gặp nữa không? Chị thập thững ra lấy xe mà lòng như lửa đốt. Chị chợt nhớ rằng chiều nay phải cùng chồng đưa con đi chơi khu vui chơi bên sông. Thôi. Gặp… không… gặp…???

Bùi Huy


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục