(HBĐT) - Hôm nay, bà thấy ông X. đi liên hoan CLB "Phong lan rừng” về mà mặt lạnh te, chẳng hồng hào, đỏ đắn như mọi lần. Đã thế lại còn ra chiều đăm chiêu nữa chứ…


Chả bù mọi lần, mỗi khi đi đâu có ăn có uống về là biết ngay. Mà có "thuốc nói” vào, ông ấy lại trở chứng lãng mạn, bay bổng như thời xưa. Nào là khen bà vẫn giữ được dáng vẻ thanh mảnh ngày nào, chứ chẳng "xồ” ra như mấy bà cùng phố. Rồi hẹn hò năm nay nhà mình đi "cưới vàng, cưới bạc” ở "hô-ten”, "rì-zọt” mãi biển nọ, núi kia… Đã thế còn hít hà ngửi tóc bà và phán: "hương đồng gió nội vẫn còn đây…". Nỡm nào… Con cháu nó thấy lại chẳng cười cho ấy chứ…

Nhưng nay "lành tính” thế này chắc có chuyện. "Ông có chuyện gì mà lo lắng thế?” - Bà khẽ khàng hỏi chuyện. Ông nhìn bâng quơ lên mấy chai rượu ở kệ và hộp bia góc nhà mà thở hắt ra: "Đà này… phải chia tay nó thôi”. "Nó” là ai? Bà hỏi dồn. Ông gắt: "Hỏi nhiều quá, tôi đang nẫu ruột đây này… Chả lẽ tôi không còn được bù khú rượu, bia nữa à. Mấy chum rượu động - thực vật đủ cả, chả lẽ lại ế ẩm ư. Bao tâm huyết ở đấy”. À thì ra vậy. Gớm tưởng gì, chứ chuyện đó "nhỏ như con thỏ". Chính sách, pháp luật do Nhà nước định ra, đúng, có ý nghĩa thiết thực cứ thế mà thực hiện chứ sao. Nghe bà bình luận thế, ông vặc lại: Bà thấy không, các cụ nói rồi "Nam vô tửu… như cờ vô phong… Đàn ông,có chén rượu thêm khí thế. Tôi có chút khiếu viết lách, không có rượu, bia, không có cảm hứng gì sất…. Nay cứ ra đường là phải đoan trang, trong hơi thở không có chút nồng độ cồn nào. Thấy buồn và nhớ quá…
Bà cười… như chưa bao giờ được cười. Tưởng chuyện gì. Nhưng bà lại nghiêm sắc mặt: "Ông phải nhìn cho tường… Suốt ngày lên mạng đọc báo mà chả để ý gì à. Mỗi năm bao nhiêu người chết vì tai nạn giao thông đều dính dáng đến "tửu” đấy. Mà tửu vào lại thêm "sắc” là tan nhà, nát cửa. Ông quên rồi phỏng… Ừ, hồi còn phong độ, cũng vì có lần sương sương chén rượu, cốc bia, ông chẳng định theo bạn đi hát có em khoác vai và rót bia (may mà bà có "mật báo” nên kéo được ông về ngay khi ông vừa khật khưỡng cùng đám bạn vừa bước vào chỗ nhấp nháy). Mà gương tày liếp kia kìa, bạn cùng thời với ông, sau một chầu tới bến, suýt lao cả người và xe xuống mương nước, may mà vướng vào mấy bao phân bà con xếp cạnh. Không thì… Mà đợt ấy, gọi là nhẹ nhưng cũng phải tập tễnh 1 tháng chứ ít đâu, mặt mũi vêu vao. Tôi với ông chẳng vào viện thăm hỏi, chia sẻ, động viên đó ư… Để mai, tôi vào "mạng” lôi cho ông mấy "điển hình bia, rượu nhé”. Mấy vụ tang thương do tai nạn, đọc mà tởn hết cả người. Chưa kể, chuyện bị phạt nhé. Cứ là tiền triệu, tiền triệu… Ông lo mà đi buôn chổi chít, làm giá đỗ và chạy "gờ-ráp” đêm đi để bù cho nguồn thu nhập gia đình nhé. Bà nói mát…

Ừ, phụ nữ tưởng chỉ lo trang điểm, sắc đẹp, cơm nước cho chồng con... họ còn sâu sát và thực tế thế. Chả câu nào thừa. Nghĩ thế, ông vớt vát: "Dĩ nhiên… phải thay đổi thói quen. Một thói quen… đáng yêu và đáng ghét. Mai tôi sẽ đi mua khóa để khỏi "tơ tưởng” đến hầm rượu”. Ô hay, nói như đinh đóng cột thế mà lại còn thở dài nữa để làm gì. Cứ thế mà thực hiện thôi nhé. Bà trộm nghĩ…


                          Bùi Huy

Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục