(HBĐT) - Đến rồi. Sao mặt tái dại thế kia. Có chuyện gì à? Ông bạn kia phân trần: "Tôi vừa gặp một "ca” khó… bực không thể tả nổi. Sao, kể xem nào…


Chuyện va chạm giao thông cũng là lẽ thường. Quan trọng là hành xử sao có lý có tình thôi. Đằng này, bác kia bằng tuổi cha chú mình, chưa biết đúng sai thế nào đã trợn mắt, toáng lên cứ như muốn "ăn tươi, nuốt sống” người khác. "Này cậu… cậu muốn thế nào… đền đi… Tôi là quen toàn vip đấy. Từ anh X., bác Y. đều là từng là "quân” của tôi đấy… Tôi mà gọi báo cáo một tiếng là cậu toi ngay”. "À mà cậu ở đâu, công tác gì không… Tôi là tôi đến thẳng cơ quan báo cáo là cậu hết đường. Ở đây, không ai lạ gì tôi nhé!”. Bực quá, chưa biết đúng sai thế nào vì mình và bác ấy phanh kịp. Chưa kể, bác ấy từ bên kia đường, còn vọt sang phía mình. May mà bà bán nước ở bên đường lên tiếng giúp: "Bác ơi… đèn xanh chưa bật đã thấy bác vọt qua. Vội quá nên bác suýt va vào anh ấy đấy chứ”... Mà không biết ông ta là ai mà "tinh vi” thế. Nghe ông ấy kể quen thân "sâu sắc” với ông nọ, bà kia mà ù hết cả tai. Không biết thực hư ra sao…

- Thế à… Đời cũng có người dương dương tự đắc thế đấy. Nghĩ mình là bố thiên hạ. Tôi có ông bạn làm bên y dược ở một bệnh viện, cũng gặp tình huống oái oăm thế đấy - một ông bạn khác góp chuyện.

Anh ấy nói, có một "đại gia” cũng hay đưa người nhà đến khám, chữa bệnh. Lúc bảo đó là cháu họ đằng vợ, lúc thì con thằng bạn thân; lần nữa thì bảo cháu của cháu dâu, rồi người hàng xóm tốt bụng. Loạn cả lên, ai cũng cần cả. Cứ làm xong thủ tục là lệnh khệnh, ưỡn ngực lao đi gặp người nọ, người kia giới thiệu… Tôi là … Tôi là… Mấy bác sỹ đứng tuổi thì biết rồi. Khổ, mấy cậu mới ra trường, thấy anh quá đà bèn góp ý: "Anh ơi… các bệnh nhân đều bình đẳng như nhau. Ai đến đây cũng được chúng tôi cứu chữa tận tình như nhau. Không phải cứ người nhà "ông nọ, bà kia” thì quan tâm, nhiệt tình, còn người bình thường thì không ngó ngàng, lạnh nhạt. Anh cứ để chúng tôi làm việc…". Các ông biết gì không? Anh "đại gia” kia vung tay chỉ chỏ, phần phật: "Các cậu không biết tôi à. Biết không? Các cậu còn muốn làm việc ở đây nữa không? Dám bật lại ý kiến của tôi à. Cứ chờ đấy…”. Mấy bạn trẻ kia cũng chẳng vừa: Thưa anh, anh hãy chỉ ra điều chúng tôi đã làm sai. Nếu sai, chúng tôi sẽ sửa và rút kinh nghiệm ạ. Chứ anh nói thế, chúng tôi làm sao tiến bộ được… Đuối lý, anh ta vùng vằng: Trẻ người mà không biết trên biết dưới gì cả. Tôi quen hết lãnh đạo các cậu đấy, tôi mà gọi điện báo cáo là hết đường đấy. May người nhà anh ấy sang can kịp, không thì không biết anh ấy lên lớp, chỉ bảo điều gì nữa. Khi anh ta khệnh khạng rời phòng bệnh, mọi người thì thầm hỏi nhau: "Anh ấy là ai nhỉ, còn trẻ thế mà đã "thể hiện hách thế?". Mọi người thở dài, lắc đầu.

                       
Bùi Huy

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục