(HBĐT) - Anh M. tìm khắp các ngách trong phòng, miệng lẩm bẩm: Trời ạ, "nó” đâu nhỉ… Mọi hôm để ở gầm bàn uống nước mà. Cả cái gạt tàn bằng gốm sứ cao cấp nữa… Không thấy, anh gọi vống lên: Mẹ nó đâu nhỉ, có thấy cái "Ba-zô-ka” của tôi đâu không? Chị vợ đang giặt quần áo ngoài sân nói vọng vào: "Anh ra chỗ sau nhà mà hỏi”. Bực quá, anh lập cập ra phía sau. Ai lại dúi nó vào đống bàn ghế cũ thế này, thật chẳng ra thể thống gì nữa cả. "Sao em lại quá đáng thế, vứt cái "sướng” của người ta chổng trơ thế mà được à?".

Như chỉ chờ có thế, chị vợ ném cái chậu đánh xoảng ra ngoài hiên "chiến” lại:

- Anh cũng một vừa hai phải thôi… Anh thử nhìn lại xem. Nhà bằng cái mắt muỗi thế này, mà về nhà là anh rít thuốc lá chưa đủ, lại thuốc lào nữa. Từ sáng đến tối, 3 mẹ con em không có chỗ mà thở nữa. Đã thế, hôm nọ, anh đưa bạn "nối khố”, bạn "tri kỷ” đến ăn cơm, uống rượu. Cứ gọi là khói bay mù mịt, khét lẹt, 3 mẹ con em phải dạt ra sau nhà ngồi thở không ra hơi. Anh không thương em thì cũng phải thương 2 đứa con anh chứ. Bé tí thế mà đã phải "thưởng thức” khói thuốc lá, thuốc lào rồi… Sức khỏe con anh trong tương lai thế nào, anh biết chứ. Thế mà suốt ngày lướt mạng, cập nhật kiến thức, thông tin. Cập nhật cái sát sườn ấy…

Chị bồi tiếp: Cứ lần nào bạn anh đến, đàm đạo chuyện đông, tây, kim, cổ, em phải cho con đi "sơ tán” hàng xóm đấy… Mà tháng nào cũng thế. Chịu sao nổi. Đã mấy lần em định quẳng ra vườn rồi đấy. Hút gì thì hút phải ý tứ chứ. Muốn hút ra tít sau nhà mà hút mà rít… Đừng có gây ảnh hưởng đến sức khỏe mẹ con em…

Anh lẩm bẩm một mình và khe khẽ thở dài: Có vẻ "mẹ sề” này nói đúng. Chứ đặt mình vào tình huống bị khói thuốc bao vây cũng bực đấy. Cái lần ngồi trên xe ô tô khách về quê. Xe nóng bức đã đành, lại bị say xe nữa, vậy mà ông bác đồng hành cứ nhả khói liên tục. Anh bị ho sặc sụa, cực chẳng đã anh phải lên tiếng. Bác kia cười ha hả: Thì tôi hỏi, chú bảo cũng hút thuốc lá, thuốc lào cơ mà, nên tôi "rít" thôi. Anh lẩm bẩm: Thật chả biết điều chút nào, xem mấy bà xung quanh, ai cũng khẩu trang kín mít, nhăn nhó khó chịu… Ngay CLB thể thao của anh thôi, có bảng biển rõ ràng "Không hút thuốc lá trong phòng tập”, thế mà có người cứ vô tư nhả khói (trong đó có anh). Hôm nọ, đánh giải nội bộ, dưới sân các vận động viên quần thảo nhau từng đường cầu một, còn trên khán đài lan tỏa một vài làn khói mỏng manh. Một anh thua trận đã bực lây sang cả mấy anh hút thuốc: "Tôi thua cũng một phần vì mấy ông đấy. Đang đánh, ngửi thấy khói thuốc, ức chế không tả được, đâm đánh hỏng. Các ông ra ngoài đường mà hút. Không biết chữ à, mà cái biển thì to như thế”. Vì câu nói đó, mà mấy anh to tiếng, suýt choảng cầu vào nhau, may mà anh chủ nhiệm CLB can kịp. Anh quát lên: "Các ông phải tuân thủ nội quy CLB nhé. Khu vực này không hút thuốc lá. Ông nào hút, ra ngoài đường mà hút. Kiểu này… các ông không thể đi nước ngoài du lịch được. Họ văn minh, chứ không bạ đâu cũng xả khói”. Vì chuyện đó, có người mấy ngày hôm sau vẫn còn hậm hực… Ôi khói thuốc vô tình…


Bùi Huy


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục