Gã thầy cúng khấn ở gian ngoài, bên trong, Thận mặt trắng bệch, nằm mê mệt, miệng nói lảm nhảm. Đã vài ngày trôi qua, Thận kêu đau đầu, chóng mặt không ngồi lên được, đã uống thuốc chống đau đầu nhưng bệnh tình không đỡ, có phần thêm trầm trọng. Hôm nay, theo lời mẹ, gia đình Thận mời thầy về cúng đuổi ma.

 

Ngoài kia, anh em, họ hàng ngồi bên dưới các mâm cúng, miệng rì rầm chuyện trò to nhỏ, ai nấy lòng quặn thắt lo lắng cho Thận, lòng mong thầy cúng đuổi ma quỷ đi cho Thận khỏe trở lại. Dường như quá tự tin vào khả năng của mình, thầy cúng bảo: “Bệnh này rồi cũng khỏi thôi, con ma nó đã ra khỏi nhà, song vẫn lẩn quẩn đâu đó quanh nhà, nếu con bệnh đi ra khỏi giọt gianh sẽ bị nó bắt ngay”. Quang ngồi im bên dưới lòng sôi lên sùng sục, bây giờ là thời nào rồi, thế kỷ hai mốt đã đến vậy mà nhà này vẫn còn mê tín, ốm sắp chết vẫn mời thầy cúng bái, không đưa người ốm đi bệnh viện.

 

Cúng xong, gã thầy cúng kêu bận không ở lại ăn cơm, mọi người hối hả gói ghém xôi, thịt, rượu cho vào đầy cái túi có hình con cò, vốn trước là bao đựng thức ăn chăn nuôi. Gã sắp đồ tót lên chiếc xe máy nhả khói khét mù bỏ lại đằng sau con bệnh và người nhà trong tràn ngập sự lo lắng, bế tắc.

 

Chỉ còn lại anh em, chú bác thân cận vốn từ trưa tới giờ mổ lợn, mổ gà, sắm cỗ cúng, phục dịch thầy cúng, nay  ngồi ăn cơm, ai nấy ái ngại, lo lắng, miệng nhạt thếch, không nuốt nổi. Bên trong, vợ Thận cùng đứa con gái nhỏ ngồi quanh lấy khăn ướt đổi nhau đắp lên trán, lau quanh mình cho Thận khi đó đang mê man, người sốt nóng hầm hập.

 

 Quang ngồi uống rượu suông. Khuôn mặt xám, rắn rỏi của người lính chiến dày dạn nơi chiến trường biên giới tây - nam giờ xuất hiện những đường cong trên trán, đôi lông mày giật liên hồi, anh lên tiếng:

 

- Chẳng biết mọi người thấy thế nào chứ cứ thế này thằng Thận đến nguy mất, theo tôi thấy cúng đã xong, giờ nên đưa nó đi bệnh viện.

 

Bố Thận như người vô dụng ngồi im lặng, mẹ Thận vốn nổi tiếng trong Mường là người ưa bói toán, cúng bái, tôn sùng các thầy cúng đến mê muội, chẳng đợi lâu, bà ta đáp lời:

 

- Thầy đã nói vậy rồi, đã cho thuốc rồi, bây giờ đi khỏi giọt gianh ma bắt nó thì làm sao?

 

Vợ Quang biết tính chồng là người quyết đoán, đã nói là làm, sợ anh bảo mọi người đưa thằng cháu ruột đi viện, giờ nó yếu quá rồi, nhỡ qua giọt gianh không chịu nổi thành ra giết nó, lúc ấy bao nhiêu tội trạng, bao nhiêu điều tiếng lại thêm đổ dồn lên đầu Quang. Cùng là chị em dâu nhưng mẹ Thận vốn là người hay lắm điều, thường nói xấu người khác như thói quen không bỏ được.

 

- Thôi mình ạ, bá nói vậy, thầy cúng mới cho thuốc, chờ nó ngấm xem sao đã.

 

Suốt đêm đó Quang trằn trọc không sao chợp mắt được, gã thầy cúng khiến Quang nhớ đến nhà một người bạn ở làng bên dưới, gia đình có đứa con gái bị sốt cao, nằm trong màn, miệng nói nhảm, hai tay chới với bắt gió, bên ngoài, thầy cúng bảo không ai được vào gần, đó là ma đang cố bắt con bệnh đi, nay có thầy đến làm thuốc nó đang tháo mình ra. Có người không tin bảo đó là nó sốt cao đang chuyển hơi tàn hắt ra, nay mang ngay đến bệnh viện may ra còn kịp cấp cứu, quả là thế, gã thầy cúng về chưa lâu, người con gái đã trút hơi thở cuối cùng.

 

Trường hợp cháu Thận cũng gần giống như vậy, Quang giật mình bật dậy, anh định bụng hô hào anh em đến mang Thận đi bệnh viện ngay để kéo dài rất nguy hiểm. Vợ Quang kéo chồng trở lại:

 

- Đêm hôm mình còn đi đâu nữa, biết là cháu ruột, thương nó chịu bệnh như xát muối trong lòng nhưng anh nghĩ xem bố mẹ đẻ, vợ con nó không ý kiến gì, ai dám làm thay.

 

Chiều hôm sau, Quang đang phát cây quanh vườn nhà, chợt có tiếng phụ nữ khóc thét lên, nghe ra là tiếng vợ Thận la khóc trong hoảng loạn. Hàng xóm chạy vội đến, Quang cũng vội chay đến. Quả là có chuyện, Thận đang nằm thiêm thiếp trên chiếu, mắt nhắm nghiền, toàn thân trắng bệch, hơi thở hắt ra. Không chịu nổi nữa, Quang hô anh em chặt cây bương làm đòn, người buộc chăn làm võng bế Thận vào võng khiêng đi viện. Mẹ Thận mặt tái nhợt dường như càng lấn sâu trong cơn u mê:

 

- Mang nó đi nhỡ qua giọt gianh không chịu được thì biết làm sao...

 

Quang không nhịn nổi nữa thét lớn:

 

- Thế bá định nhìn con mình chết như vậy à, mang nó đi cấp cứu còn có cơ may, không lôi thôi mang nó đi viện ngay.

 

Khi đoàn khiêng người ốm đi khỏi nhà không xa, Thận nằm trong võng thở dốc một hồi rồi nằm im tắt thở, Quang bối rối, có người bảo không ổn rồi nên quay trở lại để nó còn được chết tại nhà mình. Có người xì xào lời nói của thầy cúng thật đúng, thằng Thận bị ma bắt đi rồi. Có người bảo:

 

- Nó gặp khí lạnh bị sốc đấy, dừng lại tí để để tôi đấm ngực, đấm lưng, làm hô hấp nhân tạo cho nó thở được. Còn nước, còn tát...

 

Người trong cuộc thường lú lẫn, Quang lo lắng từ vã mồ hôi hột giờ chuyển sang lạnh toát sống lưng, nó chết thật chẳng biết làm sao nữa. Sau một hồi xoa ngực, làm hô hấp nhân tạo, Thận đã dần thở được. Mọi người vừa khiêng, vừa chạy hối hả đưa Thận vượt sông đi đến bệnh viện.

 

Phòng cấp cứu tất bật đón tiếp bệnh nhân, trời đã xâm xẩm tối, đã quá giờ tan tầm, song các y, bác sĩ vẫn xúm quanh, người cắm truyền, người khởi động cho bệnh nhân thở ô xy. Sau một hồi hỏi, khám, đo, người bác sĩ già quay sang bảo Quang:

 

- Các anh đưa bệnh nhân đến chậm tí nữa không thể làm gì được, bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày, lát nữa cần truyền máu ngay...

 

Thật hú vía, vậy là thằng Thận đã được cứu sống, nếu cứ cúng bái ở nhà khác gì giết người không dao. Sao trong cuộc sống ngày nay vẫn còn có người như mẹ Thận u muội đến thế, sau cơn hoạn nạn với con trai không rõ bà ta đã sáng mắt ra chưa?

 

 

 

 

              Bùi Huy Vọng

            (Xóm Bưng, Hương Nhượng, Lạc Sơn)

 

 

 

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục