(HBĐT) - Anh X. không phải là bạn học cũ, chỉ mới quen thân tầm 5 - 6 năm qua các hoạt động thể thao, thiện nguyện, câu lạc bộ cùng sở thích… Nhưng chừng đó thời gian cũng đủ biết anh là người dễ chịu, chỉn chu, có quan điểm sống rõ ràng, thẳng thắn. Làm lao động tự do nên anh phải bươn chải để gồng gánh cả gia đình, nuôi con ăn học. Nhìn bề ngoài, anh là người từng trải, có nghị lực. Nhưng cũng có lần anh thở dài: "Làm ngoài, không có lương vất vả quá ông ạ. Tuy vậy, cũng rèn cho tôi tinh thần vượt khó”.

Đợt cao điểm dịch Covid-19 vừa rồi, anh bặt tăm. Sau khi dịch tạm ổn, gặp anh thấy vui mừng và khí thế hơn. Anh chia sẻ: "Vừa rồi, tôi cũng có mở mang thêm chút về dịch vụ, cửa hàng; nâng cấp mặt tiền để tạo sự tin tưởng, yên tâm của khách hàng và đối tác”. Mấy lần đi qua cửa hàng, thấy khách ra vào nhộn nhịp cũng mừng cho gia đình anh vừa vượt qua một số thử thách. Bẵng đi một dạo, lại thấy anh bảo vừa đi họp lớp bạn cùng khóa… Gọi điện thoại mãi, anh X. mới nhận lời.

Cầm ly bia ngập ngừng, anh bâng quơ:

- Ừm… Lâu lâu, đi hội khóa, họp lớp cũng vui. Một dịp để mình làm mới mình, "đổi gió” để tiếp tục cho chặng đường phía trước. Cần lắm chứ. Gặp lại thầy cô, bạn bè một thời trong sáng, tinh khôi… Nhưng tôi cũng thấy ức chế khi gặp một số "chiến hữu” lởm khởm. Chả hiểu sao họ lại cho mình cái quyền ấy…

Thôi "hạ hỏa” đi, nghĩ chuyện vui thôi. Nhưng rồi vẫn không ngăn được dòng cảm xúc của anh, phải kể ra mới đỡ ấm ức trong lòng. Như chuyện mấy "VIP” tặng quà cho nhà trường mà thuê hẳn một ê-kíp truyền thông, tuyên truyền rùm beng trên mạng xã hội. Rồi câu chuyện người thành đạt, giàu có và người còn khó khăn lại bị đẩy lên theo hai chiều hướng cao quá, khiến một số bạn tham gia e ngại. Còn đây là chuyện liên quan đến anh X. Đấy, như ông bạn cùng khóa với anh X., quen biết sơ sơ từ ngày học THPT, lúc cùng làm ở thành phố này cũng giáp mặt mấy lần. Vừa rồi, nghe nói mới được thăng hàm ở đơn vị nọ. Họp lớp, gặp nhau, thăm hỏi, khi biết anh X. là một doanh nhân làm ăn tạm ổn đã có lời đề nghị… hơi thiếu khiếm nhã: Tôi đang làm nhà, ông ủng hộ tôi 3 tấn xi măng. Anh X. hỏi lại: Ông định vay tôi có từng ấy thôi à? Bạn kia hồn nhiên: Vay mượn gì, ông là doanh nhân, ông "phẩy” ủng hộ tôi đáng bao… Ở vị trí của tôi, cũng "kêu gọi” được khá rồi. Ông không đồng ý, tôi vẫn có… Nếu ông "hợp tác” kiểu đó, ông là bạn tôi, ông cũng có lợi trên đường làm ăn… Tôi có nhiều mối quan hệ lắm, trên dưới, ngang bằng… Tôi đều có tiếng nói…

- Nghe xong buồn quá ông ạ. Anh ta lại cho mình cái quyền bắt buộc người khác phải "cung phụng” cho mình như vậy đấy. Tôi làm ăn chân chính, đàng hoàng, hà cớ gì mà bắt bẻ tôi. Đã thế còn khoe là nhiều người muốn "ủng hộ” bằng vật liệu kiểu đó, xếp hàng còn chưa đến lượt… Người cái cầu thang, người cái cột chịu lực. Ông đã là gì mà sang chảnh kiểu đó… Nghe nói thế tôi ù hết cả tai lảng ra bàn khác để làm cốc bia cho lành…

Anh X. đâu phải là người hẹp hòi. Quỹ lớp, quỹ khu, vận động ủng hộ đồng bào gặp lũ bão, "Ngày vì người nghèo”… bao giờ anh cũng đóng góp gấp 3, gấp 4 người khác chứ có chắc lép gì. Mà anh cũng lẳng lặng làm chứ chẳng muốn bác trưởng khu nêu gương. Có lần tổ nọ có đoạn đường cần làm cho phẳng phiu, anh cũng ủng hộ vật liệu…

Nhưng nay, nghe anh phản ứng với cách "kêu gọi quyên góp” kiểu như anh bạn kia, lại thấy thêm "chất chơi” đàng hoàng của anh. Thảo nào, các bạn cùng lớp lúc nào cũng quý mến, tin cậy. Có việc gì cũng xin được tư vấn, góp ý.


Bùi Huy


Các tin khác


Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục