Chà đang nghỉ hè mà đã lớp nọ, lớp kia. Ông bạn này có nhiều dự định lớn lao cho con bé kia lắm. Mà có lần con bé ấy chẳng ao ước được tham gia lớp bơi để có thể hình thon gọn đó sao, giờ theo lớp học hè lấy đâu thời gian luyện tập… Nó càng ngày càng lên cân, suốt tuần theo hết lớp nọ đến lớp kia. Hình như nó đang trong vòng quay: ăn - ngủ - đi học và… Thôi không bàn luận "ca" này nữa.
Thật là phục ông bạn thời niên thiếu. Đi làm xa quê nhưng rất "mê” đắm quê nhà. Dĩ nhiên, chẳng bao giờ về một mình. Mỗi khi vào dịp Tết, hè… cả nhà lại về quê. Bên cạnh việc chính là thăm cha mẹ, ông bà, thăm quê, còn muốn bọn trẻ "chơi” với quê nhà. Được cái, vợ con bạn luôn ủng hộ các chương trình đó một cách hồ hởi, thích thú. Nếu không nhầm, chưa hè nào, 2 đứa con "sểnh” cuộc về chơi hè ở quê nội, quê ngoại vì ở gần nhau. Sao không thể yêu miền quê này chứ? Cả một thời bố chúng và bạn bè đã có những ngày hè đáng nhớ. Có thể bắt đầu từ khu vườn của ông bà, cha mẹ "mùa nào quả ấy” bên mé đồi. Thơm lừng hương ổi vào thu; tím môi mùa sim vào vụ chín; đỏ hồng đôi má vào vụ hồng Yên Thôn thu hoạch. Mùa na, mùa bưởi, hồng bì và những nải chuối chín cây, vàng ươm, bắt mắt, ngọt ngào. Buổi chiều, đám trẻ được cùng ông bà cho tham gia cùng việc bắt sâu, chăm tưới cây ăn quả trong vườn… Nơi khu vườn đó của gia đình bạn, đám trẻ cũng đã có những trò nghịch dại như leo trèo, bắn súng cao su vào những tổ chim cao chót vót, đi bêu nắng, "gây sự” với tổ ong vàng… Ngày đó, nghỉ hè là được nghỉ theo đúng nghĩa. Nhưng cũng có thể do quá đà, "tổng kết” hè, đứa nào cũng đen chũi; có đứa sứt sẹo cánh tay, chân; mắt sưng húp do ong châm. Nhưng đứa nào cũng khỏe, vui… Đúng là những "mùa hè kỳ diệu”.
Một dòng sông nhỏ trước nhà, nước trong vắt được "tô điểm” bằng những ghềnh đá nhỏ, xếp lô nhô xuôi dần về hạ lưu. Thời máy ảnh còn hiếm hoi, mấythợ ảnh trong vùng chẳng coi đó như là"stu-đi-ô” đó sao? Những đôi nam thanh, nữ tú làm duyên ngồi trên tảng đá chụp những bức ảnh kỷ niệm vào dịp Tết hay dịp kỷ niệm nào đó. Hồi sắp ra trường và kỳ thi vào đại học, bọn mình chẳng từng có mấy tấm ảnh chụp ghềnh đá đó còn gì. Dù chỉ là bức ảnh đen trắng nhưng không gian đó lại trở nên lộng lẫy, đẹp hút hồn. Với dòng sông, với đám trẻ 2 bên làng còn là những trận tắm sông, đánh trận giả nhớ đời. Mùa cạn, đêm đêm, chúng đi soi cá để sáng hôm sau có mẻ cá ngon lành cho mẹ. Sau này, khi máy ảnh kỹ thuật số và điện thoại lên ngôi, những bức ảnh đen trắng đó vẫn là một kỷ niệm đáng nhớ. Sau này, rất nhiều mùa hè, bố con người bạn ấy vẫn cùng mọi người vùng vẫy nơi dòng sông trước nhà sau buổi thả diều nơi cánh đồng bãi. Ông bạn ấy chia sẻ rằng: "Cho chúng bơi trên dòng sông mà ông, bố và những người bạn từng vui đùa, từng bơi, tắm… cũng muốn đám trẻ biết thế nào là vẻ đẹp thanh bình của thiên nhiên, cuộc sống thôn dã… Nơi đó là hạt lúa, củ khoai đã nuôi dưỡng, nâng đỡ bố nó đi vào đời”. Cũng được biết, về hai đứa con của bạn, dù không phải là những học sinh thuộc "top ten” xuất sắc nhưng chúng lại phát triển khá toàn diện. Đứa được giải thưởng hội họa của một cuộc thi khá lớn, đứa được giải cao một cuộc thi về khoa học - kỹ thuật… Cũng là mừng cho bạn. Biết đâu những hình ảnh quê nội, quê ngoại nơi thôn dã lại chẳng là chất liệu nâng đỡ, chắp cánh cho những khát vọng của những đứa trẻ đó sao? Và nhóm bạn từng gắn bó với nhau nhiều năm qua mỗi khi gặp nhau lại có biết bao câu chuyện đáng nhớ về những mùa hè tuyệt vời ngày ấy, dù đã là quá khứ xa xôi…
Con đường bụi đỏ phía trước mặt bao giờ cũng báo cho tôi biết niềm vui khi mẹ đang về. Trên chiếc xe đạp lọc cọc, tiếng của những phụ tùng vênh váo, han rỉ vang trong không gian làm thức tỉnh chú vàng thính tai. Nó nhìn xuống con đường gồ ghề, sủa lên mấy tiếng, cái đuôi mừng quýnh ngoáy tít rồi quay lại liếm chân tôi, cậu chủ bé nhỏ. Nó cũng như tôi ngóng mẹ về nhưng mẹ chẳng có quà gì cho nó. Nhưng có lẽ thứ mà nó mong lại chính là sự bình an, để biết mình không bị bà chủ bỏ rơi. Sau này lớn lên, tôi nhận ra đó là một bài học lớn.