(HBĐT) - Bản Suối Rằm thuộc xã Cun Pheo, huyện Mai Châu nằm trên núi cao, là địa bàn giáp ranh của 3 tỉnh: Thanh Hóa, Hòa Bình, Sơn La. Bản có 24 hộ dân là người Mông di cư tự do ở các tỉnh Thanh Hóa, Hòa Bình, Sơn La, Yên Bái tụ hợp lại. Giao thông khó khăn nên trẻ em không thể đến trường. Nhưng rồi có một "bà giáo” tình nguyện lên đây dạy học để các em biết đến con chữ.


Bà Bùi Thị Kiên (ngồi giữa) kể chuyện học ở bản Suối Rằm, xã Cun Pheo (Mai Châu).

Bà Bùi Thị Kiên sống ở xóm Cun, xã Cun Pheo, cách bản Suối Rằm khoảng 20 km. Bà không phải là công dân của bản Suối Rằm. Gia đình khó khăn nên bà Kiên nhận lời trông lán thuê cho người quen có đất ở bản Suối Rằm. Cách đây 3 tháng, bà Kiên lên bản Suối Rằm làm thuê cho một người cùng bản có trang trại ở đây. Những ngày sống ở nơi gió núi mây ngàn này, bà thường xuyên đến các gia đình người Mông chơi. Các hộ dân nơi đây cuộc sống vô cùng khó khăn, nhà dựng bằng phên tre nứa ghép lại. Cuộc sống của người dân Suối Rằm đơn giản, sáng họ đi trồng ngô, trồng lúa trên núi đến tối về. Trẻ em sinh ra đến lúc lớn lên không được đến trường, ít đứa trẻ nói được tiếng phổ thông. Cảm thông với những đứa trẻ ở đây, bà Kiên quyết định dạy chữ cho trẻ. Bà Kiên đã đưa kế hoạch ra bàn với các hộ trong bản, bà con không ai tin. Sau nhiều ngày thuyết phục, một số hộ đồng ý để bà Kiên mở lớp dạy chữ cho con em mình.

Một vài người đến lán của bà Kiên cùng san gạt góc đồi làm lớp học. Lớp học chỉ đơn giản vài cái cọc, che bạt tránh mưa nắng. Bàn ghế được ghép lại bằng mấy tấm ván cũ. Không có bảng, không có phấn, bà dùng tấm ván cũ làm bảng. Phấn viết dùng than củi. Lớp học thiếu thốn trăm bề nhưng cũng được "khai giảng”. Lần đầu tiên bản Suối Rằm có một lớp học cho bọn trẻ. Buổi đầu có 19 học sinh đến lớp. Bà Kiên chưa từng học qua lớp sư phạm nào, bà cứ lấy tấm lòng nhiệt tình của mình ra dạy các cháu, biết đến đâu dạy đến đó. Sự cố gắng của bà sau một thời gian nhiều cháu đã biết đọc những chữ đầu tiên. Đến nay lớp học đã diễn ra được hơn 1 tháng. Học sinh đến lớp tương đối đều đặn, bà Kiên đã nhớ tên học sinh.

Hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh khó khăn của học sinh ở bản, ông chủ của bà Kiên đã mua một cái bảng đen và phấn trắng ủng hộ bà dạy học. Bà Kiên kể: Giờ trẻ đã viết và đọc được tên của mình. Vui hơn là chúng có thể nói được tiếng phổ thông. Từ đây, việc giao tiếp giữa tôi và bọn trẻ dễ dàng hơn. Tôi biết đến đâu dạy chúng đến đó. Mình không phải là cô giáo, nhưng nghe chúng gọi là cô giáo tôi thấy thật hạnh phúc.

Vào thăm chỗ ở của bà Kiên thấy cuộc sống của bà thật đơn sơ. Dưới mái nhà tranh tre dựng tạm, đồ đạc chỉ có vài cái xoong, nồi cùng chiếc giường được làm từ phên tre ghép lại. Ngoài thời gian làm việc cho ông chủ, bà chăm chút cho lớp học. Sau mỗi ngày, lớp học được ghép thêm bởi những phên tre. "Mùa đông ở nơi này lạnh tê tái, nhìn các cháu ngồi học giữa bốn bề gió lùa mà tôi rơi nước mắt. Điều đó càng thôi thúc tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Các cháu biết đọc, biết viết, biết nói tiếng phổ thông là phần thưởng lớn nhất. Cuộc đời tôi đã từng đi học lớp xóa mù chữ, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại trở thành "bà giáo” bất đắc dĩ như thế này”.

Lớp học hiện lên giữa bốn bề gió lùa. 4 cái ghế ngồi kín học sinh. Cháu lớn 15 tuổi, cháu nhỏ mới 7 tuổi. Bà Kiên cho hay: Đa phần học sinh trong lớp chưa nói được tiếng phổ thông nên việc dạy học rất vất vả. Buổi dạy học đầu tiên học sinh chỉ biết chào cô giáo bằng tiếng Mông: "nho zoong”, "pù say”, nghĩa là chào cô giáo. Bà Kiên không biết nói tiếng Mông cũng học mót vài tiếng chào của học sinh. Bà cứ theo cái nếp đó mà dạy chúng nói tiếng phổ thông. Từ đầu tiên bà dạy là "Chào cô giáo". Bọn trẻ đồng thanh đánh vần.

Một tuần bà Kiên mở lớp khoảng 5 buổi sáng. Học sinh đến lớp với quần áo lấm lem, vá chằng vá đụp, đầu tóc bết cứng như cây lau bên rừng. "Nhìn các cháu tôi thương lắm! Sau mỗi buổi học tôi rút kinh nghiệm ra cách dạy, cách động viên các cháu học tốt hơn”. Ước mong của bà Kiên là dạy được cho tất cả trẻ nhỏ nơi đây biết đọc, biết viết tiếng Việt là niềm hạnh phúc của bà.
 

Việt Lâm


Các tin khác


Nữ bác sỹ tâm huyết với nghề

Từ một y sĩ khi mới bước vào nghề, trải qua 30 năm rèn luyện, phấn đấu không ngừng nghỉ, bác sỹ Trần Thị Hường, Trạm trưởng Trạm y tế xã Đú Sáng (Kim Bôi) luôn nỗ lực nâng cao chuyên môn, trau dồi kiến thức, tận tâm với công việc, hết lòng vì người bệnh.

Người bảo tồn đặc sản trên rừng

Sinh ra và lớn lên ở xã Thung Nai, huyện Cao Phong, anh Bùi Văn Huyển gắn bó với rừng. Ngày bé anh đã biết đến con don. Đây là động vật đặc sản sống trong hang đá, có giá trị kinh tế cao, thịt của chúng thơm ngon, bổ dưỡng. Mỗi lần bắt được chúng phải rất kỳ công. Sau thời gian, số lượng don tự nhiên ngày một ít đi. Trong khi đó, nhu cầu của các nhà hàng về loài này rất lớn nhưng việc săn bắt ngoài tự nhiên là phạm pháp.

Hội viên nông dân 8X sản xuất, kinh doanh giỏi

Với sự cố gắng, nỗ lực, anh Đinh Văn Tằng, sinh năm 1984, hội viên nông dân xóm Vố Dấp, xã Hữu Lợi, huyện Yên Thủy không ngừng tìm tòi, học hỏi, mạnh dạn mở xưởng đóng gỗ pallet, từ đó phát triển kinh tế gia đình, tạo việc làm cho 20 lao động địa phương. Năm 2023, anh được Chủ tịch UBND tỉnh tặng bằng khen hộ sản xuất, kinh doanh giỏi giai đoạn 2021 - 2023.

Anh Bùi Văn Tiến làm giàu nhờ mô hình nuôi bò thịt

Sau khi tham quan, học tập một số mô hình chăn nuôi ở các địa phương, kết hợp tìm hiểu thông tin trên sách, báo, internet, anh Bùi Văn Tiến, thôn Liên Phú, xã Thống Nhất (Lạc Thủy) quyết định đầu tư xây dựng chuồng trại nuôi bò thịt, đem lại thu nhập trên 300 triệu đồng/năm.

Nữ Bí thư Đoàn năng động, sáng tạo

Với kinh nghiệm nhiều năm tham gia công tác đoàn và được tín nhiệm ở chức danh Bí thư Đoàn Thanh niên huyện Lạc Sơn, chị Phan Thị Hồng Vân (sinh năm 1994) luôn năng động, sáng tạo triển khai nhiều phần việc hữu ích cho cộng đồng, thu hút được đông đảo đoàn viên, thanh niên (ĐVTN) hưởng ứng. Những đóng góp tích cực đó đã được các cấp ghi nhận, cuối năm 2023, chị Phan Thị Hồng Vân vinh dự được Hội LHTN Việt Nam trao giải thưởng "15 tháng 10”.

Gương sáng bảo tồn di sản văn hoá dân tộc

Từ niềm đam mê với nghệ thuật dân tộc, Nghệ nhân Ưu tú Nguyễn Mạnh Tuấn ở khu Vôi, thị trấn Ba Hàng Đồi (Lạc Thuỷ) đã và đang dành tình yêu, tâm huyết để bảo tồn di sản văn hoá dân tộc, xây dựng nên không gian văn hoá Mường quý giá với trên 2.000 sản phẩm - là những vật dụng trong đời sống của đồng bào dân tộc Mường.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục