(HBĐT) - Đất đai cựa mình trong làn mưa bụi lây rây, tháng một bừng lên trong sắc xanh của những chồi, những nụ. Đi giữa đất trời tháng một ta như đang lạc vào miền cổ tích xanh thẳm, nơi đủ đầy tiếng chim ca, hoa thơm và vạn vật sinh sôi.

Mọi thứ thoáng chốc, ngỡ ngàng, tựa như một điều kỳ diệu. Lại dùng cái điệp khúc cũ "mới hôm qua đây thôi” ta còn không tin vào mắt mình, khi bầu trời đang còn xam xám của mây giăng, buôn buốt của những cơn đông tê tái. ấy vậy mà, hôm nay, tháng một trở về, cả vũ trụ tỉnh giấc, tràn một màu thiên thanh…

 Tháng một xinh như một thiếu nữ mười sáu, môi dặm thêm chút son má thoa thêm chút phấn và túm tóc đuôi sam ngoe nguẩy. Có chút gì đó đỏng đảnh nhưng cũng kiêu kỳ không kém. Tháng một nổi bật, thu hút bao ánh nhìn, bao bước chân ngập ngừng không muốn bước. Trong chút nắng hanh vàng, màu tháng một hiện lên với bao sự thơm tho, dìu theo chút ấm áp của mùa sinh sôi nảy nở. Khi ấy, nàng nắng sẽ đi tới từng nhà, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho tất thảy mọi người, cho đất trời và cho những mùa ước mơ mới…

 Ký ức nào dễ quên trong ta hình ảnh màu tháng một bên những thửa rau của mẹ. Những thửa rau vuông vức, xanh mát mắt. Những chiều tháng một ta lon ton phụ mẹ tưới nước, bắt sâu, nhổ cỏ cho rau, mẹ vui khi cây xanh lớn, ta vui khi mắt mẹ mỉm cười. Ta vẫn thường nói vui với đám bạn rằng, mẹ đã làm nên cho tháng một đẹp hơn, cho xuân thêm xanh sắc. Lớn lên, đi xa những ngày về với mẹ trong tháng một, ra vườn chăm rau với mẹ, nôn nao bao xúc cảm khó tả. Ta đã lớn lên qua không biết bao nhiêu mùa rau của mẹ, ăn không biết bao nhiêu mầm non mẹ trồng. Chỗ kia ta thuộc làu mẹ thường trồng cải thìa, chỗ nọ, góc thẹo mẹ đặt vài gốc bí. Cạnh cây chuối, ngày xưa có một ổ kiến lửa to thật là to, lang thang quên không để ý bị chúng cắn đến sưng cả chân. Mẹ xoa dịu vết đau bằng những đốt sần sùi khô ráp, mẹ nhọc nhằn vất vả, còn ta thì vẫn cứ vô tư. Có những đêm ở xứ người tình cờ biết rằng tháng một đã sang, nước mắt ta tự chảy tan vào màu tháng một hoài niệm, tan vào những vườn rau trong trại nhớ xa quê.

 Màu tháng một ẩn hiện trong những đường cày của cha, đục ngầu màu đất, loang lổ viết bùn bắn tung tóe. Cả đời cha cần mẫn bên đám đất, năm này qua năm khác, chỉ để đợi sang xuân cho cây mạ mọc lên, non xanh mượt mà. Bóng cha lầm lũi trong chiều tà, hao gầy trong màu tháng một, gương mặt khắc khổ trên thửa ruộng đầy kỷ niệm. Bầy trẻ mục đồng quê, chực chờ dưới những đường cày, tóm con cua, con cá. Tiếng cười trong leo lẻo, vọng cả trời chiều nhuốm hoàng hôn tháng một dịu dàng.

 Màu tháng một còn là màu của những gam nhớ, một sắc màu quê hương của Tết Nguyên đán cận kề. Con đường quê vốn ảm đảm, um tùm cỏ dại, tháng một vừa sang liền được dọn dẹp, sạch sẽ tinh tươm. Chỗ này cơi nới thêm một chút, chỗ kia sửa sang, mỗi năm, tháng một đường quê lại khác. Từ đường đất thành đường bê tông chắc chắn. Từ những bờ chắn là cỏ dại được thế thay bằng bờ tường bao, kín cổng cao tường. màu Tết về trong những nong hành, những mẹt cà rốt, dưa cà người dân bày biện hay bên đường phơi phóng chuânt bị ngày cuối năm. Đó đây, tiếng còi tàu vang lên, một vài người con xứ sở xa quê về ăn Tết sớm. màu Tết chộn rộn hòa quyện tháng một tạo nên một bức tranh gần gũi mà thân thương.

 Màu tháng một cũ mà mới, mới mà cũ. Cảnh vật đã đổi dời, nhưng trong lòng ta vẫn vẹn nguyên những màu tháng một xưa. Một phần ký ức, cuộc sống của ta đều nằm ở những gam màu sắc tháng một bình dị!


Tản văn của Cao Văn Quyền

Các tin khác


Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

“Rau sạch”

Càng gần đến Tết Nguyên đán, cùng với tình trạng rét đậm, rét hại kéo dài nên nhu cầu rau, củ, quả ở vùng "rừng xanh, núi đỏ” ngày càng tăng cao.

Anh vẫn hành quân

Cứ dịp tháng 12, khi về quê lại được nghe chú họ thổi sáo bài "Anh vẫn hành quân”(nhạc Huy Du, lời thơ Trần Hữu Thung). Chú không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, tuổi cũng không còn trẻ nhưng tiếng sáo rất khí thế như có hồn, bay bổng và vi vút đến không ngờ. Lúc mạnh mẽ trào dâng như đoàn quân băng băng về phía trước, lúc lại nhẹ nhàng, tha thướt, trữ tình như câu hát, tiếng sáo hay câu ca dao mộc mạc bay lượn trên những cánh đồng, vạt ngô xanh nơi đồng bãi quê nhà… "Anh vẫn hành quân/ Trên đường ra chiến dịch/ Mé đồi quê anh bước/ Trăng non ló đỉnh rừng/ Anh vẫn hành quân/ Lưng đèo qua bãi suối/ Súng ngang đầu anh gối/ Anh qua khắp tuyến đường…

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục