Anh M., người có vai vế ở huyện nọ đang bấn lên chuyện con gái thứ hai, sau khi tốt nghiệp đại học nhất quyết không theo sự sắp đặt của anh. Mệt quá. Gặp ở quán cà phê anh lầm bầm:

- Không thể hiểu được ông à. Có chỗ nhận rồi thế mà nhất quyết đây đẩy "Con làm công ty ngoài thôi. Vào Nhà nước lương ba cọc ba đồng. Biết lúc nào vào biên chế”. Đã thế còn lý luận: "Làm đâu cũng được, miễn thu nhập ổn định, công việc lương thiện là được… Như anh con có sao, vẫn đàng hoàng, vẫn đóng góp cho quê hương, đất nước mà bố”… Nói xong nó còn cười rinh rích. Thế có bực không?

Nhà anh có điều kiện về nhiều mặt. 2 đứa con họctốt, giỏi ngoại ngữ. Thi đại học toàn đỗ vào trường tốp trên của Hà Nội. Ra trường, thằng lớn thi vào một công ty có vốn đầu tư của Hàn Quốc. Thu nhập khá, nhưng làm việc căng như dây đàn. Guồng quay công việc không thể như các công ty nước mình. Nhiều hôm con về, thấy gầy, anh nhắc con ăn uống, nghỉ ngơi cho hợp lý. Đấy, kiếm được lương khá đâu có dễ. Nên khi con gái "đầu quân” cho một công ty chuyên sản xuất phần mềm "gêm” ở Hà Nội, anh giãy nảy lên. Là con gái nên ổn định, còn chồng con chứ. Bay nhảy mãi sao được. Tuy về quê, lương thấp nhưng gần nhà. Cơm nhà mẹ nấu, thu nhập có thấp nhưng không phải thuê nhà…

Nghe bố mẹ nói thế, nó cũng chẳng vừa, "phản pháo” đại loại như: Giờ thế giới phẳng. Ở Việt Nam, bạn con còn làm bên Sing-ga-por, Thái Lan… Đi - về là chuyện thường. Không thì cũng Hà Nội - Sài Gòn. Mình cứ "ru rú” quan điểm cứ phải ở quê mới cống hiến, mới "yêu quê hương, đất nước”. Giờ phải cởi mở về quan điểm… Mà bọn con còn muốn có điều kiện để học thêm sinh ngữ Nhật, Hàn. Như ở quê mình, muốn học nâng cao tiếng Anh cũng chẳng có chỗ nào mà học. Đấy, bố mẹ thấy con nói thế là đúng chứ. Anh chị "xạc” cho một trận theo kiểu "vớt vát”: Đến lúc tỉnh đòn mới biết bố mẹ nói đúng. Cứ bay nhảy cho chán đi…

Nghe anh bạn nói với nhiều nỗi niềm như vậy, anh cũng có thể hiểu được tâm trạng. Lòng vả cũng như lòng sung. Nước mắt chảy xuôi, thương con mà can vậy. Nhưng chắc mình không hiểu hết chúng nó nghĩ gì đâu. Mỗi thời mỗi khác. Thời chúng ta, cứ phải vào Nhà nước mới yên tâm. Nhà nước "bao bọc” đến lúc về hưu. Giỏi, khá, kém, dở cũng không khác nhau mấy. Nay thời thế khác rồi. Chúng nó không nghĩ giống mình đâu ông ơi. Câu chuyện đưa đi, đẩy lại cũng chỉ đại loại thế. Đầu tiên chúng ta phải tôn trọng ý tưởng chúng nó, thứ nữa cũng nên "đổi mới” tư duy không thì lạc hậu đấy… Sao cứ phải mãi "con đường” lập nghiệp: hết phổ thông, vào đại học, ra trường cố sống cố chết vào biên chế… Đấy như mấy cháu hàng xóm, năm vừa rồi không đăng ký thi đại học mà chuyên tâm vào học tiếng Nhật, tiếng Hàn để đi xuất khẩu lao động. Đời người có bao nhiêu con đường để đi, để phấn đấu mà, đâu cứ phải một con đường duy nhất vào đời. Nghe những câu chuyện đó, anh M. có vẻ nguôi nguôi đôi chút. Rồi anh "chốt”: Biết vậy nhưng vẫn cứ tà tà xem chúng nó "trụ” được không. Hy vọng mọi chuyện tốt đẹp.


Bùi Huy


Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục