(HBĐT) - Tháng 11 nhè nhẹ bước đi để lại vài vạt nắng hanh hao trên bông cải vừa chớm nụ. Cây gạo đầu làng run rẩy chìa những cánh tay khẳng khiu cho bầy sẻ đồng líu lo hót. Cánh đồng làng xỉn khô đất, gốc rạ cuối mùa. Tiết trời bàng bạc sẽ sàng lành lạnh. Tháng 12 ngỡ ngàng như nụ cười thiếu nữ 16 e ấp. Nắng sóng sáng đổ dài trên những mái ngói cổ trầm lặng màu thời gian. Gió xôn xao rặng bạch đàn, trên mẹt hoa cúc của các bà, các mẹ dịu dàng vào phố.

Tháng 12 xuyến xao mùa hoa cải ven sông. Cải vàng rực, nhưng nhức cả nỗi nhớ tuổi thơ. Bây giờ, liệu ai còn nhớ ngày rong chơi thả trâu trên đồi chơi trò trốn tìm trong lùm hoa cải? Lúc ấy, phấn hoa bết lên những mái đầu vàng hoe. Cả đám trai lẫn gái nổi hứng ngắt những ngồng cải tết thành vương miện. Chỉ có tháng 12 thôi kỷ niệm về hoa cải mới dịu dàng như thế!

 

Những chiều tháng 12 ngồi bên bến sông đợi bóng mẹ chạy ở chợ về. Nước dưới sông hắt lên lạnh lẽo. Người lái đò bao năm vẫn lặng lẽ đưa khách sang sông. Thấy cậu bé trạc tuổi mình da đen nhẻm, gầy giơ xương mò tôm, mò tép mà quặn thắt lòng. Bố mẹ cậu ấy ở đâu? Cậu ấy có được đến trường như mình không? Những câu hỏi quanh quẩn trong đầu, thương cảm nhưng lại không biết hướng giải quyết. Bao năm về lại bến sông cũ, người bạn ấy vẫn gắn bó nơi ấy, với con nước đục ngầu, cuồn cuộn chảy.

 

Chạm vào tháng 12, xin hãy cứ bước đi nhè nhẹ và tĩnh lặng để cảm nhận  tiết trời lành lạnh. Để thấy mùa đông yêu hơn  góc bếp sực ấm tình thương của bà, của mẹ. Những câu chuyện cũ nhưng không bao giờ cũ. Lớn lên rồi vẫn muốn được bà kể chuyện cổ tích, chuyện cô dân công đảm đang yêu chàng lính dũng cảm. Mẹ kể chuyện ấu thơ khổ cực. Năm tháng đã bào mòn khiến da mẹ nổi đồi mồi, tóc pha sương. Bao mùa rét mẹ ủ ấm tròn vo giấc ngủ mà đâu biết có những đêm mẹ thức trắng lo lắng. Khẽ khàng giang rộng vòng tay, mắt sụt sùi nói câu yêu thương ngượng ngịu, mẹ ngoảnh mặt cười. Nụ cười hằn những vết chân chim bỗng thấy hạnh phúc vô ngần.

 

Tháng 12 về lại thêm một mùa sinh nhật. Qua rồi những năm tháng trước ngu ngơ, khờ khạo. Thêm 1 tuổi đong đầy yêu thương cũng như trách nhiệm của bản thân. Khẽ nắn nót vào cuốn sổ kỷ niệm, ghi dấu cho một cảm xúc đầu đời. Có nụ cười lẫn nước mắt nhưng vẫn không hối tiếc tháng ngày tuổi trẻ bởi sống thật với cảm xúc, với chính mình luôn là hướng mà ta luôn theo đuổi. Gạt nhẹ lệ hoen mi, ta lại mỉm cười đón chào tháng ngày mới tinh khôi.

 

Chạm vào tháng 12, chạm cả nỗi niềm thương nhớ! Biết nói sao cho hết những thăng trầm cuộc đời? Biết kể sao cho trọn kỷ niệm ăm ắp cuộc đời? Chỉ biết rằng trong ta, tháng 12 luôn có một vị trí đặc biệt để khi nhớ về ta vẫn yêu thương!

 

 

                                                         Cao Văn Quyền

                                             (Lớp 55 LTKT, Đại học Thủy lợi)

Các tin khác


Bước đi từ hoa cỏ

Mùa Xuân bao giờ cũng cho tôi một lối cỏ hoa. Tôi nhận ra điều ấy khi tóc đã bạc, chân đã bước qua nhiều miền đất xa xôi. Tôi đi từ ngõ nhà mình ra thấy con đường bụi bặm, cằn cỗi hôm nào bỗng hào hứng bằng muôn thứ hoa cỏ lạ. Hóa ra, mình đã trách nhầm những cơn gió mùa, trách nhầm mưa phùn giá rét vì trong sự u ám, rét mướt đó đã có bao hạt mầm tha hương đến đây. Những hoang dại không tên làm nên lối đi đầy xúc cảm.

Khoảnh khắc mùa Xuân

Đi qua mùa Đông lạnh giá, bầu trời bước vào những ngày Xuân ấm áp. Cánh cửa mùa Xuân mở ra vẫy gọi vạn vật đua sắc, khoe hương. Những vết tích của một mùa khắc nghiệt trong năm dần được thay thế bằng màu xanh lộc biếc, bằng rộn rã tiếng chim gọi bầy. Mặt trời chiếu những tia nắng dịu dàng, ấm áp. Cả đất trời như dệt gấm, thêu hoa rực rỡ. Còn khoảnh khắc nào đẹp hơn khoảnh khắc của mùa Xuân, khi mọi vật sinh sôi, sức sống tràn trề, khi cây cỏ đều được bừng thức như nhận ra sứ mệnh của mình.

Xuân ấm

Gió xuân thổi nhẹ trên mấy cành đào phai. Lạ thật, chiều hôm trước trời còn se lạnh, những nụ hoa còn bọc kín bởi lớp vỏ khô cứng, vậy mà hôm nay những nụ hoa đã vụt lớn lên. Gió ấm mang sinh khí từ phía Đông, cùng với đó là những tia nắng mặt trời.

Lối về mùa xuân

Mùa đúng hẹn, thềm rải nắng đón nàng xuân về trong ban mai trong veo, tiết trời ấm áp chan hòa, vạn vật rộn ràng chào đón. Hơn từng ấy đời người, ta đã trải qua không biết bao nhiêu mùa xuân, ấy vậy mà cứ mỗi lần Xuân đến lòng lại bâng khuâng, xao xuyến.

Vì ta tin nhau

Hoài thuộc vào loại xinh gái nhất cơ quan theo như sự bình chọn của gần 30 chị em. Nhưng trớ trêu thay, cô lại phải qua "một lần đò” đầy đau khổ với người chồng vũ phu, bội bạc. Gần 40 tuổi, Hoài bắt đầu lại tất cả bằng chính đôi chân của mình. Không còn nhà lầu, xe hơi, sáng sáng cô đi làm bằng xe máy, mặc những bộ váy giản dị, dùng mỹ phẩm bình thường nhưng nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.

Xem các tin đã đưa ngày:
Tin trong: Chuyên mục này Mọi chuyên mục