Dinh mới tốt nghiệp khóa học trung cấp kế toán. Là một cô gái hiếu kỳ, nên mặc dù mẹ cô có hẳn một xưởng may gia công và sẵn lòng bảo cô làm kế toán, nhưng cô dứt khoát từ chối.
Dinh quyết định đi xin việc. Cũng đã phần nào hình dung được chuyện tuyển dụng thời bây giờ khó khăn nan giải như thế nào, nên cô đã làm tới 10 bộ hồ sơ dự phòng. Quả đúng như dự cảm, rất nhiều hồ sơ của cô nộp để xin việc trong các cơ quan Nhà nước đều như nước đổ vào lỗ dế. Các cơ quan phần lớn chỉ úp mở, lấp lửng. Có cơ quan, hồ sơ chỉ lướt qua tay “ông tổ chức” rồi mất hút trong một xó tủ nào đó. Thậm chí có nơi còn không thèm trả lời lấy một tiếng. Sau vài tháng xin việc, trong tay cô chỉ còn lại ba tập hồ sơ hoàn chỉnh. Đang lúc thất vọng thì có người bạn bảo rằng, hiện trong thành phố có những trung tâm môi giới việc làm, nhiều trường hợp nhờ họ môi giới mà đã có được công việc ổn định. Cả mừng, Dinh liền tìm đến một trung tâm giới thiệu việc làm. ở đó cô được tiếp đón nồng nhiệt. Sau một vài tìm hiểu ban đầu về nhân thân, cô được một nữ nhân viên của trung tâm ghi lại điện thoại di động và hẹn sẽ phôn cho cô ngay sau khi họ tìm được việc làm phù hợp. Tất nhiên, theo quy định cô sẽ phải nộp cho trung tâm một khoản tiền từ hai đến năm triệu đồng tùy theo mức độ công việc họ đem đến cho cô. âu cũng là hợp lý và với Dinh đó cũng không phải là điều đáng bận tâm nhiều. Dinh trở về nhà, lòng dạ thấp thỏm trong chờ đợi.
Không bao lâu, Dinh nhận được cú điện thoại của nhân viên trung tâm thông báo, nếu chấp thuận, Dinh có thể nhận một công việc tuy trái với ngành nghề cô được đào tạo, nhưng bù lại cũng là một công việc khá sạch sẽ, nhàn nhã ở một khách sạn lớn vào bậc nhất thành phố. Đắn đo, suy tính khá lâu, cuối cùng Dinh quyết định nhận việc.
Sau vài tuần tiến hành xem xét, cân nhắc rất kỹ lưỡng hồ sơ xin việc của Dinh, ban lãnh đạo khách sạn cử ông trưởng phòng tổ chức cưỡi chiếc xe Mát -đa bóng nhoáng đến trung tâm môi giới việc làm để nhận người.
Tại trung tâm môi giới việc làm, vốn là một người thận trọng, Dinh mạnh dạn hỏi ông trưởng phòng tổ chức:
- Thưa ông, công việc của tôi trong khách sạn gồm những việc gì ạ?
ông trưởng phòng, tất nhiên là một người quen nghề xã giao, nghe câu hỏi của Dinh đã kịp thời nở nụ cười rất thân thiện theo kiểu các thương gia Trung Quốc và nói bằng một giọng lịch sự như người Pháp:
- Vâng thưa quý cô, quả đúng là mọi việc đều rất cần được đàm luận một cách rõ ràng và minh bạch. Như vậy mới có thể tạo nên những hiệu ứng tốt đẹp. Đó chính là phong cách số một của nền kinh doanh hiện đại. Đến khách sạn của chúng tôi, hẳn quý cô sẽ vô cùng yên tâm trước những tòa ngang dãy dọc vô cùng hoành tráng được thiết kế một cách khỏe khoắn theo kiến trúc phương Tây, kết hợp hài hòa cùng những đường nét êm dịu, thanh thoát của kiến trúc á Đông. Nhân viên của khách sạn chúng tôi gồm toàn những người lịch thiệp và kiến thức sâu rộng...
Sốt ruột, Dinh vội cắt lời ông trưởng phòng tổ chức:
- Vâng! Rất cảm ơn ông đã cho biết những điều ấy, nhưng tôi vẫn chưa hiểu công việc cụ thể của mình là gì ạ.
- ồ! Đúng! ồ đúng là như vậy! Quý cô quả là một người thông minh và mẫn cảm. Cũng xin nói thêm để quý cô hiểu một điều rằng, ở chỗ chúng tôi, những người thông minh như quý cô sẽ luôn được trọng dụng và cũng chính từ đó có thể thiết lập một nhịp cầu rạng rỡ cho tương lai. Đúng vậy! Quý cô hoàn toàn có thể có tương lai! Tất nhiên rồi! Đó là điều mà ngay từ cuộc gặp đầu tiên này tôi đã có thể hình dung và khẳng định một cách chắc chắn với quý cô.
- Nhưng thưa... quý ông, điều tôi muốn biết nhất bây giờ là công việc cụ thể của mình?
- ồ! Không sao, không sao. Tất nhiên! Tất nhiên! Quý cô sẽ lập tức phải được biết tất cả vì đó là quyền lợi của người sắp sửa trở thành nhân viên mới của khách sạn chúng tôi. Và đồng thời cũng là nghĩa vụ của những người đi tuyển dụng nhân viên như chúng tôi...
- Thưa ông...
- Vâng! Tất nhiên! Tất nhiên! Quý cô sẽ không cần phải chất vấn hoặc phiền lòng thêm bất cứ một điều nào nữa. Ngay từ giây phút tiếp xúc đầu tiên với quý cô, chúng tôi đã có thể chắc chắn như đinh đóng cột với những đánh giá không bao giờ nhầm lẫn của mình. Quý cô cũng nên biết rằng, cán bộ, nhân viên ở khách sạn chúng tôi gồm toàn những người đã được đào tạo rất bài bản gồm hai tiến sĩ, năm thạc sĩ cùng rất nhiều cử nhân. Hết thảy đều có độ từng trải theo năm tháng. Bởi thế, bất kỳ một vướng mắc, trở ngại nào chúng tôi cũng đều có thể vượt qua một cách không mấy khó khăn... Tôi dám quả quyết rằng...
Tiếng ho của Dinh bật ra một cách không cưỡng nổi.
- Thưa quý cô, sức khỏe là một vấn đề của toàn cầu, không cho phép bất cứ một ai lơ là với bản thân mình. Quý cô nên biết rằng, giám đốc của chúng tôi là một người quan tâm đặc biệt đến sức khỏe của nhân viên toàn khách sạn. ông luôn đau lòng khi phải nghe dù chỉ một tiếng ho rất nhẹ bật ra từ bất cứ một cổ họng nào của nhân viên trong khách sạn. Khách sạn của chúng tôi có được ông khác nào như có một viên ngọc quý. Rồi quý cô sẽ hiểu rằng...
Lại một tiếng ho không cưỡng nổi tiếp theo, nhưng lần này thì tiếng ho của Dinh có vẻ hơi bị bẹp đi chút ít.
- Thưa quý cô...
Tiếng “thưa quý cô” của trưởng phòng tổ chức phát ra cũng là lúc Dinh bước chân ra khỏi ngưỡng cửa trung tâm môi giới việc làm. Mặt cô như cắm xuống đường. Người ở xa nhìn lại không rõ là cô đang cười hay đang mếu.
Ba ngày sau, Dinh nhận được điện thoại của nhân viên trung tâm môi giới với lời xin lỗi rất thành thực vì lần trước đã thực hiện chưa tốt hợp đồng với khách hàng. Chị nhân viên cũng không quên thông báo luôn là có một công ty lớn đã xem xét hồ sơ và quyết định tuyển dụng cô. Đang lang thang buồn chán trên đường phố, Dinh vội xin được hẹn gặp ngay.
ông giám đốc công ty trực tiếp đến gặp Dinh. Đó là một hãng tắc -xi mới được thành lập. Là một người thực tế và thẳng thắn, ông giám đốc đã nói một cách rành rẽ, rõ ràng những công việc cô phải thực hiện và lương tháng cô được hưởng. Thậm chí, ông còn nói rất kỹ rằng, sáng ngày mai đúng bảy giờ, không được chậm một phút, cô phải có mặt tại công ty. ông giám đốc tỏ ra là một người rất khắt khe nhưng Dinh lại thấy thích tác phong dứt khoát của ông.
Đúng 6 giờ 30 phút sáng hôm sau, Dinh son phấn thật kỹ lưỡng, chuẩn bị dắt xe máy ra khỏi nhà để đến công ty tắc -xi làm việc thì nhận được cú điện thoại. Cô bấm máy di động:
- A lô! Tôi, Dinh xin nghe ạ!
Đầu dây bên kia không phải ai khác mà chính là ông giám đốc cái công ty tắc -xi vừa nhận cô.
- Cô Dinh đấy à? Thật may quá. Cứ sợ không gặp được cô thì gay go to. Thế này cô Dinh ạ, tận hơn 10 giờ đêm hôm qua ông Phó giám đốc Sở mới phôn cho tôi bảo rằng ông ta có một cô cháu gái vừa tốt nghiệp lớp trung cấp kế toán và muốn chúng tôi nhận vào công ty. Thực lòng tôi không muốn thất hẹn với cô, nhưng xin cô hết sức thông cảm vì cái nghề kinh doanh tắc -xi của chúng tôi mà không được sự nâng đỡ của Sở thì coi như chấm hết. Cho nên tôi không thể có cách nào khác là thành thực xin lỗi cô.
Dinh như người từ trên mây lộn cổ xuống mặt đất, đến nỗi chiếc điện thoại di động suýt tuột khỏi tay. Khi định thần lại, muốn nói thêm với ông giám đốc nọ vài lời, nhưng máy di động bên kia đã tắt ngấm. Cổ họng Dinh như nghẹn tắc. Cô ném chiếc túi lên mặt bàn, đổ người xuống xa -lông. Cô muốn hộc tốc chạy tới xỉ vả cho lão giám đốc hèn nhát, vụ lợi kia một trận cho hả dạ, nhưng rồi cảm thấy mọi chuyện cũng quá vô nghĩa nên đành ngồi như bất động giữa nhà.
Sau những cảm giác tuyệt vọng, buộc Dinh phải đi đến một quyết định là chiều hôm nay sẽ nói lại để mẹ thu xếp công việc cho cô ở xưởng may của gia đình. Nhưng mà ngay lúc ấy nhạc chuông điện thoại của Dinh lại reo. Tiếng chị nhân viên của trung tâm môi giới việc làm lại vang lên:
- Cô Dinh ơi, may quá! Tôi lại vừa liên hệ được cho cô một công việc thật tuyệt vời. Lần này thì chắc chắn một trăm phần trăm rồi. Một cơ sở sản xuất vô cùng đứng đắn và làm ăn phát đạt đã chính thức nhận cô. Bà chủ là một người hiền lành, đức độ không thể chê vào đâu được. Khi tôi chuyển hồ sơ của cô đến, không giống với tất cả các cơ sở khác soi mói đến từng dấu phẩy, bà chủ bảo rằng không cần xem hồ sơ, chỉ cần biết bằng tốt nghiệp loại giỏi như vậy là quá đủ. Một con người có lòng tin người đến tuyệt đối phải không cô. Cô hãy tin tôi thêm một lần này nữa đi. Mời cô ngay chiều nay tới trung tâm chúng tôi để nhận việc nhé.
Mặc dù cũng chẳng thấy mặn mà gì với những lời tán dương bà chủ mới đến tận mây xanh của chị nhân viên môi giới, nhưng đã như người sắp chết đuối vớ được cọc, Dinh lại sang sửa áo quần đi đến trung tâm giới thiệu việc làm để thử vận may thêm một lần nữa.
Dinh lầm lì ngồi xuống chiếc bàn của trung tâm môi giới mà trước đó cô đã phải ngồi hai lần trong sự thất bại ê chề.
Ngược lại, chị nhân viên môi giới thì tỏ vẻ vô cùng tự tin, nói với Dinh bằng một giọng không hề đắn đo:
- Được nhận vào làm ở cơ sở này, theo quy định của trung tâm cô phải nộp số tiền tối đa là năm triệu đồng, vì chỗ làm này, mà theo đánh giá của chúng tôi là một cơ sở hạng A. Vả lại, rồi cô sẽ thấy đồng tiền mà mình bỏ ra là hết sức xứng đáng.
Từ phía ngoài, một người phụ nữ đứng tuổi bước vào. Chị nhân viên môi giới vội đứng bật dậy, vui mừng nói với Dinh:
- Kia rồi! Đích thân bà chủ cơ sở sản xuất đến đón cô đấy.
Dinh quay lại, ngước ra cửa, nhìn thấy “bà chủ”, cô kinh ngạc kêu lên:
- ô! Mẹ! Mẹ! Sao lại...
Mẹ Dinh cũng ngạc nhiên không kém:
- ồ! Hóa ra là con à? Thế mà mẹ cứ tưởng...
Chị nhân viên môi giới cũng đứng như trời trồng giữa nhà, ấp úng:
- Thế ra bác và cô Dinh đây là... mẹ con... Thế mà cháu cứ tưởng...
(Theo Báo Nhân Dân. Net)